Chương 702 Binh Quý Thần Tốc
Đỗ Địch An đưa Richeliu đến phòng mình rồi nói:
- Chỉ dựa vào một tờ thủ dụ sẽ khó tránh khỏi nghi ngờ, 7 giờ sáng sớm ngày mai, trên quảng trường Martha ở Tây khu, ngươi sẽ xuất hiện và xóa bỏ những nghi ngờ tại Giáo Đình.
- Ta biết rồi.
Richeliu khẽ gật đầu.
- Ngươi cảm thấy khu Nội Bích bao lâu thì có thể phát giác được động tĩnh tại đây?
Đỗ Địch An hỏi.
Richeliu sớm đoán hắn sẽ hỏi đến điều này, trong lòng đã có đáp án nhưng vẫn ra vẻ suy nghĩ, một lát sau nói ra:
- Nếu ngày mai đến quảng trường Martha thì có thể giấu được một khoảng thời gian, trong Giáo Đình có 5 vị giám sát, phụ trách giúp ta truyền tin tức cùng Tu đạo viện, tuy bình thường tần suất truyền tin không nhiều lắm, nhưng nếu biết ta mất tích sẽ báo cáo cho Tu đạo viện.
Đỗ Địch An nói:
- Lời này của ngươi nên nói lúc trước.
Richeliu giả bộ nghe không hiểu, tiếp tục nói:
- Cho dù giấu được năm vị giám sát này thì sau bảy ngày tin ta truyền ngôi vừa ra, bọn hắn cũng sẽ lập tức báo cho Tu đạo viện, đến lúc đó Tu đạo viện tất nhiên sẽ biết được tình huống ở đây mà phái người ngăn trở, bởi vì chuyện truyền ngôi trước nay đều do bọn hắn thương định, cho nên nếu có thể thì ta cảm thấy vẫn là trì hoãn việc truyền ngôi, đây không phải tâm tư của ta, ta đã hiệu trung với ngươi, đứng cùng chỗ với ngươi, ngươi để ta truyền ngôi đơn giản chính là cho ngươi an tâm hơn một chút, nhưng cái giá lại quá lớn, nếu ngươi có thể tín nhiệm ta……
- Chậm thì sinh biến.
Đỗ Địch An lạnh lùng nói:
- Thời gian truyền ngôi sẽ không thay đổi, nếu muốn chuyển thì cũng là sớm, chứ không phải kéo dài.
Richeliu liền giật mình, cau mày nói:
- Vì sao phải vội vã như vậy? Nếu hoãn lại đến nửa tháng, vậy thời gian ngươi khống chế bức khu càng đủ hơn? Làm gì khẩn trương như vậy, nếu ngươi không tin lời ta, vậy tất cả việc tiếp theo đều nghe theo ngươi.
Đỗ Địch An nhìn hắn, bình tĩnh nói:
- Có một câu nói xưa, gọi là “Binh quý thần tốc”, chuyện đến nước này, chúng ta đã khai chiến với Tu đạo viện, nếu đã khai chiến thì tự nhiên sẽ muốn chiếm thượng phong, trước khi địch chưa kịp phản ứng liền chặt đứt tất cả tay chân của địch, địch nhân còn có thể phản kháng sao?
Richeliu hơi ngẩng ra, tuy hắn chưa nghe qua từ này nhưng đại khái cũng có thể lý giải, lời nói này vô cùng chính xác, với tình cảnh trước mắt của Đỗ Địch An, nếu có thể dùng tốc độ nhanh nhất nắm giữ Ngoại Bích liền có nhiều thời gian để đối phó với Tu đạo viện, nếu tiếp tục trì hoãn, nội ngoại đại loạn, nhất định là thất bại!
- Ngươi còn có thân nhân?
Đỗ Địch An vuốt ve tác phẩm mộc điêu trên bàn mình, tùy ý hỏi.
Richeliu nghiêm nghị, cười khổ nói:
- Ta ngồi xuống vị trí này, đâu còn gì là thân nhân?
- Cũng đúng,……
Đỗ Địch An gật đầu, không hỏi kỹ.
Thấy phản ứng của Đỗ Địch An, tâm trạng Richeliu nhẹ nhõm hẳn, lúc này lại nghe Đỗ Địch An hỏi:
- Nói tên cùng trụ sở của 5 vị giám sát kia cho ta.
Sắc mặt Richeliu biến hóa:
- Ngươi muốn đi giết bọn họ?
- Ta làm thế nào là việc của ta, ngươi phối hợp với ta là được.
Đỗ Địch An tùy ý nói.
Richeliu hơi im lặng nói:
- Ta biết rồi, tên cùng chức vị của bọn hắn theo thứ tự là……
Lúc này hắn nói ra thân phận của năm vị giám sát, kể cả am hiểu chiến đấu cũng báo cho Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An ghi lại, nói:
- Muốn lấy được Thần Dịch ở Ngoại Bích, ngươi có con đường nào không?
- Có thì có, nhưng số lượng không nhiều lắm, hơn nữa một khi bị quân bộ của khu Nội Bích phát giác, sẽ lập tức bị diệt sát!
Richeliu thăm dò tâm tư Đỗ Địch An, nói:
- Ngươi muốn dùng để tài bồi thủ hạ của ngươi, dựa vào những con đường này để lấy được Thần Dịch thì sợ trong thời gian ngắn rất khó tài bồi ra một chiến sĩ Thú Liệp giả siêu việt, hơn nữa dù có tài bồi ra, nhưng với lực lượng của khu Nội bích cũng có thể tùy tiện bị diệt sát.
Nói đến đây hắn chợt nhớ tới sau lưng Đỗ Địch An còn có người thao túng, hẳn là còn thiếu Thần Dịch?
Lúc hắn đang nghi hoặc trong lòng, Đỗ Địch An nói:
- Giao những con đường này cho ta, ám hiệu nối tiếp cùng địa điểm.
Richeliu thấy hắn muốn biết, lúc này mới nói những con đường mình biết cho Đỗ Địch An, con đường của hắn là trực tiếp thông qua giám sát cùng Tu đạo viện để xin Thần Dịch, bởi vậy dù để Đỗ Địch An biết được vài con đường bí mật này thì cũng không có tổn thất gì với hắn.
Lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài lâu đài cổ vang lên tiếng vó ngựa, chính là Noyes, Gladly cùng Nicotine trở về, sau khi bọn họ vào lâu đài, Đỗ Địch An mới tìm một lọ Mê hồn thuốc trong phòng mình, là loại thuốc mê do đại Ma dược sư chế tạo ra, hắn đổ ra hai giọt cho Richeliu nói:
- Trước hừng đông thì ngươi nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa ta sẽ bảo ngươi.
Richeliu ngửi thấy mùi trong lọ này tản ra liền cảm thấy choáng váng, biết rõ Đỗ Địch An muốn cho mình ngất đi, sau đó làm một vài việc không muốn mình nhìn thấy.
Trong lòng hắn kháng cự, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Địch An thì vẫn kiên trì tiếp nhận, há miệng bỏ vào.
Sau khi bỏ vào miệng, hắn cũng không lập tức nuốt vào mà mút lấy ít nước bọt nuốt xuống, đầu lưỡi giấu hai giọt chất lỏng lạnh buốt này ở hàm răng. Lúc này, Đỗ Địch An thình lình vỗ vai hắn, nói:
- Vị nó thế nào?
Cái vỗ này lập tức khiến chất lỏng trong miệng bị nuốt xuống, suýt nữa sặc đến.
Hắn gấp đến đỏ mặt lên, dùng sức ho khan.
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu, quay người rời đi.
Richeliu ngẩng đầu nhìn bóng lưng Đỗ Địch An rời đi, chỉ cảm thấy ánh mắt đã mơ hồ, bóng lưng Đỗ Địch An xuất hiện đến bảy tám cái, hắn dùng lực lắc đầu cắn chặt răng, muốn cố thanh tỉnh nhưng ánh mắt càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng không chịu nổi mà ngã xuống.
Bịch!
Lúc Đỗ Địch An rời phòng, nghe thấy âm thanh Richeliu ngã xuống đất, hắn không quay đầu lại mà mang theo Helisha cùng xuống lầu.
- Thiếu gia, đây là cây dâu lăng diệp (cây thuốc phiện) cùng những thực vật khác mà ngài để ta gieo trồng….
Nicotine lấy thực vật ra, hai tay đưa cho Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An xem qua, thấy tỉ lệ cũng không tệ, khẽ gật đầu nhận lấy đồ vật, bảo Noyes mang hai thiết bị phân giải đến phòng mình ở tầng hầm, bắt đầu tiến hành luyện chế.
Rất nhanh đã trôi qua hơn một giờ.
Sắc trời tản sáng, lúc này đã hơn bốn giờ sáng, gần năm giờ, trên bầu trời đã có một ít ánh sáng chiếu đến.
Đỗ Địch An đi ra từ trong tầng hầm lên gian phòng, lúc này Richeliu vẫn nằm trên mặt đất, một thân áo bào Giáo Hoàng quý giá hoa lệ tiếp cúc với thảm. Đỗ Địch An dìu hắn đứng lên, cầm ống chích trong tay, xoa xoa cái cổ đầy nếp nhăn của hắn, sau đó rót vật màu trắng nhạt vào bên trong. Một lát sau, hắn lại lấy ra một ống chích khác và tiêm chất lỏng xanh nhạt vào trong.
Làm xong những điều này, hắn bưng chén trà trên bàn tưới xuống mặt Richeliu.
Richeliu lập tức mơ mơ màng màng tỉnh lại, ý thức vừa mới thức tỉnh liền cả kinh trong lòng, vội vàng trợn mắt nhìn nhưng vẫn còn chút mơ hồ, hắn dùng sức một chút mới dần dần rõ hơn, chỉ thấy đầu choáng váng, trời đất quay cuồng, đồng thời phần bụng đau nhức kịch liệt, cảm thấy buồn nôn.