Chương 705 Cầu Phúc Tế
Ánh bình minh ló rạng trên tháp chuông của Quảng trường Martha, những binh sĩ trông coi cả đêm chưa ngủ được hàn khí làm khôi phục tinh thần cùng sức sống, bọn hắn thở phào khi nghĩ đến chỉ thêm một giờ nữa là đến thời gian giao ban.
Lúc này, một tiếng vó ngựa đột nhiên truyền đến, hơn mười vị kỵ sĩ mặc chiến giáo đang lao đến, một người đến trước chuông gác, ngẩng đầu nói:
- Binh sĩ trông coi ở bên trên nghe đây, một giờ sau Giáo Hoàng đại nhân sẽ tổ chức Cầu phúc tế tại đây, bây giờ lập tức gõ vang lên lời chúc phúc để nhắc nhở mọi người.
Đám binh sĩ kinh ngạc, lập tức hưng phấn lên, không ngờ Giáo Hoàng sẽ đến đây, điều này có nghĩ là họ có thể chiêm ngưỡng người đàn ông vĩ đại này, đây thực sự là một vinh quang!
Đùng đùng đùng…
Tiếng chuông cầu phúc vang lên, nó không giống với tiếng chuông buổi sáng bình thường, tiếng chuông cầu phúc cần 18 âm thanh liền.
m thanh chuông vang truyền ra ngoài, những cư dân gần đó lập tức bừng tỉnh từ giấc ngủ, vừa nghe liền đoán được chính là tiếng chuông cầu phúc, lập tức đánh thức vợ cùng hài tử chuẩn bị tiến về quảng trường để chiếm được vị trí phía trước.
Cầu phúc tế và tiết Cầu phúc có sự khác nhau, thời gian tổ chức Cầu phúc tế có thể tùy ý nhưng phải do trưởng lão hồng y các cấp của Quang Minh giáo đình mới có tư cách tổ chức, thường tổ chức ở nơi có mùa tuyết đen cùng mưa nhiều để cầu phúc đến Thần linh miễn trừ ôn dịch cùng tai họa.
Đối với người bình thường, có thể có được phúc khí trên Cầu phúc tế là chuyện cầu cũng không được.
Khi tiếng chuông vang lên, kỵ sĩ của Quang Minh giáo đình dùng xe ngựa kéo vật liệt gỗ cùng giá đỡ đi vào quảng trường để dựng đàn Cầu phúc tế, những vật liệt gỗ cùng giá đỡ này đều là sản phẩm hoàn chỉnh, chỉ cần lắp ráp là xong.
Theo thời gian, người tụ tập đến quảng trường ngày càng nhiều, rất nhanh đã đầy ắp người, rộn ràng ầm ĩ.
- Giáo chủ đại nhân, đến giờ rồi.
Một đại kỵ sĩ trẻ tuổi cuối đầu nói.
Ernolin gật đầu, ánh mắt nhìn biển người dưới tế đàn, thấp giọng nói:
- Đợi một chút, Giáo Hoàng đại nhân trước nay luôn đúng giờ.
- Vâng.
Đại kỵ sĩ trẻ tuổi cung kính gật đầu.
Lúc này, bên ngoài sân có một hồi chuông báo động truyền đến, ngay sau đó là một mảng tiếng kinh hô vang lên. Ernolin nghe được âm thanh bèn nhìn qua, lập tức thở phào, chỉ thấy chỗ âm thanh vang lên là một thân ảnh lớn tuổi ăn mặc đẹp đẽ qusy giá đang chậm rãi bước đến, bên tay cầm quyền trượng uy nghiêm, chính là Giáo Hoàng Richeliu!
Đằng sau hắn là hai gã Quang Minh kỵ sĩ, một tên với mái tóc vàng rõ ràng là xuất thân quý tộc; một tên là tóc đen, khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường.
Các Quang Minh kỵ sĩ đóng quân bên ngoài lập tức tiến lên bảo vệ, đám đông nhìn thấy Giáo Hoàng trong sự kinh ngạc, đặc biệt là những người ở gần, họ kích động muốn được chạm vào nhưng không thể tiến lên, sư uy nghiêm của một thân áo bào cùng quyền trượng khiến họ không dám khinh nhờn.
- Chính là Giáo Hoàng!
- Người tổ chức Cầu phúc tế chính là Giáo Hoàng, ta nhìn thấy Giáo Hoàng đại nhân rồi.
- Giáo Hoàng quá nhân ái, lại tự mình đến chủ trì Cầu phúc tế.
Đám đông cảm động cảm thán.
Richeliu mang theo hai gã người hầu đi lên tế đàn qua lối đi nhỏ mà đám đông tách ra.
- Chào Giáo Hoàng.
Ernolin lập tức cung kính xoay người.
Đại kỵ sĩ bên cạnh cũng vội cung kính hành lễ.
Nhìn thấy tâm phúc đắc lực của mình, Richeliu khẽ gật đầu, nói:
- Còn bao lâu?
Ernolin cung kính nói:
- Bẩm Giáo Hoàng, còn năm phút nữa.
- Xem ra không đến muộn.
Richeliu mỉm cười:
- Chuẩn bị đồ vật xong hết rồi sao? Cầu phúc từ cùng Thánh thư.
- Đều đã chuẩn bị xong hết rồi.
Ernolin đây cung kính, nói xong ngẩng đầu nhìn thoáng qua Richeliu, ánh mắt nhanh chóng đảo qua toàn thân hắn, cũng không thấy có dấu hiệu bị thương liền thấy nhẹ nhỏm, thấp giọng nói:
- Giáo Hoàng, ta đã thấy thủ dụ của ngài lưu lại, không biết….
- Việc này nói sau đi.
Richeliu đưa tay ngắt lời.
Ernolin lúc này kịp phản ứng, ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng quảng trường và cùng Giáo Hoàng đợi thời gian đếm ngược.
Năm phút đồng hồ không dài cũng không ngắn, trong lúc đang chờ đợi, Ernolin đột nhiên chú ý tới hai Quang Minh kỵ sĩ bên cạnh Giáo Hoàng, hai người này nhìn hơi lạ lẫm, hơn nữa trong đó còn có một người tóc đen, màu tóc này từ trước đến nay đều là nô tịch hoặc xuất thân bình dân, không ngờ lại có thể đến trước mặt Richeliu.
Hắn nhìn nhìn, nhưng không nhìn ra sự kỳ lạ, lúc này mới dời mắt về chiếc chuông bên cạnh.
Chiếc đồng hồ cơ giới cực lớn treo trên gác chuông chậm rãi đếm ngược, cuối cùng cũng đến bảy giờ.
Một tiếng chuông vang lên, lễ Cầu phúc tế chính thức bắt đầu.
Richeliu tiếp nhận Cầu phúc từ cùng Thánh thư mà Ernolin đưa đến, gương mặt nghiêm túc, bắt đầu đọc phần mở màn, sau đó là Cầu phúc từ.
Cầu phúc từ này cũng khôn phải là mấy câu đơn giản, mà là một quyển cầu phúc ngữ rất dài và được trích từ Thánh kinh cầu phúc.
Đỗ Địch An đứng sau lưng Richeliu, yên lặng nhìn quảng trường phía trước, sau khi đọc xong Cầu phúc từ, tất cả mọi người bắt đầu cầu nguyện cùng Richeliu, tay chắp trước ngực để biểu lộ sự thành kính.
Nửa giờ sau, Cầu phúc tế cuối cùng cũng kết thúc.
Richeliu nói với Ernolin:
- Bảo tất cả mọi người giải tán, ngươi đi theo ta.
- Vâng.
Ernolin phát giác được sự khác thường, lập tức nói.
Richeliu mang theo Ernolin đi vào một tửu quán gần đó, phân phó có vài tên kỵ sĩ canh gác bên ngoài và giải tán tất cả mọi người bên trong quán, sau đó hắn dẫn theo Ernolin, Đỗ Địch An và Noyes trong vai trò người hầu đi vào tửu quán.
Ernolin nhìn thấy hai người hầu này cũng theo vào, nhăn mày nói:
- Hai người các ngươi ở ngoài đi, ta cùng Giáo Hoàng có việc.
Richeliu khoát tay nói:
- Không sao, bọn hắn có thể tin được.
Ernolin liền giật mình, không khỏi nhìn về hai tên người hầu.
Richeliu ho nhẹ một tiếng, đạm mạc nói:
- Trong Giáo Đình có người muốn hành thích ta nhưng may không thực hiện được, nhưng tạm thời trong lúc vẫn chưa biết được hung thủ thực sự đằng sau thì ta vẫn không thể trở lại trong Giáo Đình, cho nên trong khoảng thời gian này, chuyện lớn nhỏ trong Giáo Đình tạm thời do ngươi quản lý.
Ernolin vội vàng nói:
- Ngài thật sự không sao chứ?
Richeliu khẽ lắc đầu:
- Không có gì đáng ngại.
Ernolin liền nói:
- Giáo Đình mới là an toàn nhất, nếu ngài ở bên ngoài chẳng phải càng nguy hiểm sao? Nếu không, ta phái thêm vài người đến bảo hộ người, để Quang Minh Vương tự thân bảo hộ người.
Richeliu khoát tay:
- Ta vẫn chưa rõ hung thủ hành thích đằng sau liệu có quan hệ gì với Quang Minh Vương không.
Ernolin ngẩn ngơ không nó nên lời, đột nhiên cảm nhận được cả người lạnh toát, hắn nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói:
- Nếu để ta biết được là ai, ta nhất định phải để hắn nhìn cho rõ!
Richeliu vỗ vỗ vai hắn:
- Có cơ hội thì ngươi cũng giúp ta lưu ý nhiều hơn chút.
- Ta biết rồi.
Ernolin trịnh trọng, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nói:
- Vậy ta phái mấy cái tâm phúc của ta đến bảo hộ ngài, nếu ngài ở bên ngoài…
- Không cần, có bọn hắn bảo hộ ta là đủ rồi.
Richeliu khoát tay nói.
Ernolin lại lần nữa nhìn về hai người hầu, ánh mắt lộ ra chút ngưng trọng cùng ghen ghét, hắn biết, Richeliu cũng không phải hoàn toàn tín nhiệm hắn, thế nhưng lại hoàn toàn tín nhiệm hai người kia.
- Ta đi rồi, ngươi cũng phải bảo vệ tốt chính mình.
Richeliu có thâm ý khác mà nói.
Ernolin nhìn ánh mắt hắn, cảm thấy như muốn nói gì đó với mình, nghĩ một hồi, hẳn là nhắc nhở mình sau này tránh để hung thủ ám sát.
Cởi áo bào hoa lệ, Richeliu tiếp nhận một bộ áo mộc mạc mà Đỗ Địch An đưa đến, đội lên một chiếc mũ che khuất mặt, sau đó quay người rời khỏi tửu quán cùng Đỗ Địch An và Noyes, sau khi đến vùng ngoại thành, ba người mới trở lại lâu đài Moza.
- Thế nào, biểu hiện của ta cũng được chứ?
Sau khi đi vào lâu đài cổm Richeliu tháo mũ, quay người nói với Đỗ Địch An:
- Những gì ngươi muốn ta nói ta đều nói rồi.
Đỗ Địch An đạm mạc nói:
- Coi như cũng được.
Nói sau liền nhanh chóng đi lêm thang lầu vào phòng mình, lúc nhìn thấy Helisha ngồi trên giường, lòng hắn liền lặng xuống.
Hắn tiến đến nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Helisha, dắt nàng rời khỏi phòng xuống đại sảnh.
Richeliu nói:
- Ngươi muốn làm gì tiếp theo.
- Trong Hắc ám giáo đình có tai mắt của ngươi không?
Đỗ Địch An nhìn thẳng hắn.
Richeliu liền giật mình, trong lòng có chút do dự, nhưng nghĩ đến việc đã đến nước này, đưa ra mấy tai mắt mắt mới có thể lấy được tín nhiệm của Đỗ Địch An, hắn nói:
- Có hai cái, một người là trưởng lão của khu thứ 9, hắn là người ta phái đến Hắc Ám giáo đình, một người khác là tướng mạnh dưới trướng của Kiếm Vương, tên là Riley, hắn là người ta xếp vào bên cạnh Kiếm Vương, đã từng là đại sư kiếm thuật thiên tài xuất sắc của Quang Minh giáo đình.
Ánh mắt Đỗ Địch An khẽ đảo, liếc mắt nhìn hắn:
- Người xuất sắc nhất bị ngươi phái đi.
Richeliu cười khổ nói:
- Ta chỉ là muốn ma luyện hắn một chút, bảo kiếm không dùng, sớm muộn cũng rỉ sắt.