Chương 706 Trầm Luân
Có lẽ là do hắn quá mức xuất sắc, ngươi lo lắng rằng mình không thể khống chế được sao?
Đỗ Địch An lạnh nhạt, trong lời nói có phần thâm ý:
- Binh khí sắc nhọn là chuyện tốt, nhưng nết ngươi lo lắng không thể khống chế được mà tìm cách tiêu hủy để tránh người khác lợi dụng thì đó là bi ai, cũng là vô năng, ngươi nghĩ sao?
- Ngươi nói đúng, không thể ngờ ngươi nhỏ tuổi mà còn hiểu biết nhiều hơn cả ta.
Richeliu cười khiêm tốn, mượn cơ hội để khen Đỗ Địch An, dù sao thì việc khen ngợi cũng mang đến lợi ích cho mình, dù đó là bạn hay địch.
Nhìn thấy thái độ khiêm tốn của hắn, Đỗ Địch An chau mày, tiện tay móc ra một bình nhỏ trong túi, nói:
- Đây là thuốc ngủ, ta phải đi ra ngoài một chuyến, ngươi uống thuốc này rồi nghỉ ngơi ở đây, đợi ta quay về.
Richeliu nhìn thoáng qua bình đen trong tay hắn, miễn cưỡng cười nói:
- Ta đã hoàn toàn thuần phục ngươi rồi, tuyệt đối sẽ không bán đứng ngươi, hơn nữa chúng ta đã đứng chung một thuyền, nếu ta phản bội ngươi thì chẳng khác nào là con đường chết, ta đã không thể trở lại Tu đạo viện, nếu ngươi thật sự lo lắng thì có thể phái người giám thị ta.
- Ở đây không ai có thể mạnh hơn ngươi.
Đỗ Địch An nói:
- Ngươi nói đúng, nếu ngươi thật sự là một người thông minh thì không nên phản bội ta, bởi vì như vậy thì ngươi sẽ chết! Nhưng ta không thể đặt tính mạng của ta lên một người không rõ là thật sự thông minh hay ngu xuẩn, ngươi hiểu chứ?
Richeliu nghẹn lời, cười khổ nói:
- Được rồi, ta uống.
Hắn tiếp nhận bình thuốc, đổ ra hai viên dược hoàn đen từ bên trong, nó tản ra một mùi hương kỳ lạ, hắn nhìn thoáng qua rồi cho vào miệng.
- Phân mức không đủ.
Đỗ Địch An nói:
- Tuy đây là do đại Ma dược sư chế tạo, một viên có thể khiến Cao cấp Thú Liệp giả hôn mê, nhưng thể chất của ngươi cao hơn quá nhiều nên một lọ này ngươi không cần khách khí rồi.
Khóe miệng Richeliu hơi run rẩy, nhìn thấy ánh mắt đáng tin của Đỗ Địch An thì hắn biết nói nhiều cũng vô dụng, lúc này mới bỏ cả lọ vào miệng và nuốt vào, đồng thời giấu một ít vào rãnh răng để hi vọng phần mình nuốt vào sẽ không khiến mình ngủ say.
Rất nhanh, cơn buồn ngủ chậm rãi cuốn đến, trong lòng Richeliu thở dài làm bộ dạng cực kỳ mệt mỏi, hắn quay người đến trước sô pha, thân thể hắn ngã xuống ghế, rất nhanh liền có âm thanh ngáy nhẹ.
- Hiệu quả thật nhanh.
Nicotine bên cạnh sợ hãi nói.
Đỗ Địch An liếc nhìn qua chân Richeliu, đạm mạc nói:
- Giả bộ ngủ mà thôi, đi, mang đồ vật trong tầng hầm tới.
- Giả bộ ngủ?
Nicotine sững sờ chú ý đến vị trí mà Đỗ Địch An vừa nhìn qua, quay đầu nhìn lại, rất nhanh liền phát hiện thân thể Richeliu nằm trên ghế rất đoan chính, tuy ngủ vô cùng nhanh nhưng tư thế phía dưới lại cách nhau không xa, đối với một người mệt mỏi đến không thể cởi giày thì làm gì có tâm tư cân nhắc đến tư thế ngủ?
Nghĩ đến điểm này, lại nhìn hấy Richeliu vẫn giả bộ ngủ trên ghế khiến hắn thấy có chút cổ quái, không ngờ đường đường là Giáo Hoàng mà cũng có mặt này.
Đồng thời cũng hơi bội phục Đỗ Địch An, nếu là hắn thì đã không thể vừa nhìn liền phát hiện Giáo Hoàng đang giả bộ ngủ, thậm chí còn không nghĩ qua một nhân vật truyền kỳ mà cũng sẽ ngụy trang.
- Còn thất thần làm gì vậy?
Đỗ Địch An nhíu mày.
Nicotine vội nói:
- Vâng.
Hắn nhanh chóng bước về hướng tầng hầm, sau đó liền vòng trở lại và mang theo vài ống chích.
Đỗ Địch An tiện tay lấy một cái, bên trong là chất lỏng màu xanh, cũng chính là trạng thái dịch lỏng của câu dâu lăng diệp sau khi phân giải.
Thể lỏng này có chút khác biệt với loại cỏ khô “thuốc lá”, đầu tiên là hiệu quả nhanh, trực tiếp rót vào máu, trừ khi người có năng lực Ma Ngân khống chế máu trong cơ thể, bằng không rất khó có thể thoát khỏi thành phần của cây lăng diệp trong máu cũng như phần nhu cầu này.
Loại cỏ khô thuốc lá cần phải hút một lượn nhất định mới có thể tích lũy trong máu, do đó hiệu quả gây nghiện chậm hơn, nhưng ưu điểm là chế tạo nhanh và thuận tiện, hơn nữa có thể xử lý phần dư lượng còn lại mà không bị lãng phí.
Đối với người đã nghiện, loại cỏ khô lại có hiệu quả rất tốt, tựa như ngòi dẫn của quả bom, có thể trực tiếp kích nổ khát khao mãnh liệt trong máu bọn hắn.
Đỗ Địch An tiến lên nhấc một cánh tay của Richeliu, rất nhanh liền nhìn thấy mạch máu của hắn và tiêm vào bên trong, nói:
- Có giả bộ ngủ hay không thì xem biểu hiện của ngươi.
Richeliu nghe thấy Đỗ Địch An nói “giả bộ ngủ” liền cả kinh trong lòng, lúc này liếc nhìn đồ vật mà Đỗ Địch An tiêm vào mình, không ngờ tiểu tử này lại tùy hứng!
Rất nhanh, cảm giác ngứa ngáy liền xuất hiện, cảm giác này còn mãnh liệt hơn lúc trước, từ lục phủ ngũ tạn tràn đến toàn thân như thể vô số côn trùng gặm cắn, khó có thể chịu được.
Hắn cố gắng nhẫn nại nhưng thân thể lại không khống chế được mà run nhẹ, hắn biết được sẽ nhịn không nổi mà dứt khoát ngồi dậy, hai tay không ngừng gãi, cầu khẩn với Đỗ Địch An:
- Ta sai rồi, van cầu ngươi, cho ta thuốc giải đi, ta biết sai rồi.
- Ngươi thật sự không thông minh.
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu.
Richeliu đâu còn quan tâm đến sự trào phúng của Đỗ Địch An, hắn chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, hận không thẻ lột da của mình, hai mắt đỏ hồng, giữ chặt cánh tay của Đỗ Địch An, cầu khẩn nói:
- Van cầu ngươi, cho ta thuốc giảu đi, van ngươi!
- Nếu như ngươi nguyện ý quỳ xuống, tỏ vẻ hoàn toàn thuần phục thì ta có thể cân nhắc.
Đỗ Địch An hờ hững nói.
Nghe thấy lời của Đỗ Địch An, Nicotine sợ hãi, bảo Giáo Hoàng quỳ xuống sao?
Thân thể Richeliu cứng đờ, ngẩng đầu khó tin nhìn Đỗ Địch An nhưng lại thấy thiếu niên này tựa hồ muôn đời không đổi sự lạnh lùng, trong lòng hắn phẫn nộ, buông lỏng tay Đỗ Địch An, buồn bực cúi đầu.
Thời gian trôi qua từng phút.
Richeliu chỉ cảm thấy sự ngứa ngáy trên người càng mãnh liệt, ngược lại, sự nhục nhã cùng yếu kém mãnh liệt trước đó lại dần dần biến mất, cuối cùng trong đầu chỉ còn lại sự ngứa ngáy vô cùng, hắn nhịn không được mà đưa tay gãi toàn thân, móng tay khiến da hắn bị rách ra nhưng không hề phát giác đau nhức mà khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn, hắn cắn răng, không ngừng gãi.
Rất nhanh, hắn cảm thấy dinh dính trên đầu ngón tay, khi cúi đầu nhìn lại liền sợ hãi, trên cánh tay của mình đều là vết máu, có nhiều chỗ đã bị cào rách sâu nhưng hắn vẫn không hề biết đau nhức.
- Cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ khiến mình tự sát.
Trong đầu hắn toát ra một ý niệm, lập tức dừng tay, nhưng ngứa toàn thân lại càng mãnh liệt, như thể toàn bộ trái ti đang bị côn trùng ăn.
- Ta cho ngươi thêm ba phút cân nhắc.
m thanh Đỗ Địch An vang lên.
Richeliu nằm trên thảm đỏ bên cạnh ghế so pha, nghe âm thanh liền ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Đỗ Địch An đứng bên ngoài, trong tay kẹp lấy một cuộn thuốc lá, đầu thuốc đã được đốt cháy, khói thuốc nhả ra từ miệng thiếu niên kia khiến nhìn lên phía trên có chút mơ hồ.
Điếu thuốc mà Đỗ Địch An hút thực ra không phải chế tạo từ cây dâu lăng diệp mà là giống với thuốc lá của thời đại trước, nguy hại nhỏ, tốc độ nghiện kém, có thể dễ dàng từ bỏ.
Nhìn thấy Đỗ Địch An hút, Richeliu lập tức cảm thấy yết hầu có vô số côn trùng đang bò, ngứa ngáy khó chịu, hắn nhịn không được mà muốn cào phá yết hầu nhưng nghĩ đến vết máu trên cánh tay mình mà nhịn lại, dùng sức gào rú, lúc này hắn đã không còn bất kỳ suy nghĩ gì, vì sao Đỗ Địch An không trúng độc mà lại hút thuốc giải.
- Một phút đồng hồ cuối cùng.
Đỗ Địch An móc một thuốc lá cây dâu lăng diệp trong túi ra, đã được cuốn lại trên giấy, hắn đi đến trước mặt Richeliu, ngón tay buông lỏng khiến điếu thốc rơi trên mặt đất.
Richeliu nhìn vật đang rơi xuống đất, vôi vàng đưa tay nhặt.
Lúc bàn tay hắn chưa chạm tới, một mũi giày da đã đạp nát điếu thuốc, sau đó chậm rãi di chuyển khỏi.
Richeliu kinh ngạc, hắn cảm nhận được một sự phẫn nộ cùng nhục nhã dâng lên, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đỗ Địch An nhưng gương mặt người kia vẫn lạnh như băng.
Hắn cắn chặt răng, muôn xuất quyền đánh nát gương mặt này nhưng hắn biết rõ, chỉ sợ là mình còn chưa đụng tới hắn thì đã bị đánh bại trước rồi.
Trong lúc thời gian giằng co chậm rãi trôi qua, khuất nhục cùng phẫn nộ lại lần nữa giảm bớt, khát khao trong hắn lại nhiều lần thôi miên chính mình, chỉ có hút một cái thì bản thân mình mới được giải thoát.
Ở đây không có ai nhìn thấy, bản thân mình cũng không bị mất mặt…
Huống chi mình đã sớm bại dưới hắn, thì cũng chẳng còn sĩ diện nữa…..
Giày hắn hẳn là sạch, không có bẩn…..
Richeliu chậm rãi đưa tay ra, run rẩy nhặt điếu thuốc lên, trong hốc mắt không nhịn được mà có hơi ướt, đồng thời cũng dâng lên một sự căm hận cùng sát ý mãnh liệt, nhưng hắn cúi đầu không để Đỗ Địch An phát hiện.
Cạch một tiếng, một hộp diêm nhét đến trước mặt hắn.
Đỗ Địch An quay người nói với Nicotine:
- Đến tầng hầm lấy một lọ thuốc ngủ.
- Vâng.
Nicotine đồng ý, sau đó thoáng nhìn qua Giáo Hoàng đang bất tri bất giác quỳ gối dưới đất, trong mắt có chút phức tạp và sợ hãi.
Richeliu không thể đợi được, phóng tới hút, lập tức cảm nhận được như từ địa ngục được lên Thiên Đàng, cảm giác ngứa ngáy vô cùng kia lập tức biến mất, chỉ còn lại cảm giác khoan khái nhe nhàng dễ chịu, không có chút đau đớn nào như linh hồn bay lượn nơi chân trời.
Đỗ Địch An nhìn bộ dáng đầy mê say của Richeliu, hắn biết rõ việc tiêm dịch của dâu lăng diệp hai lần đã hoàn toàn thẩm thấu vào máu của hắn rồi, không cách nào từ bỏ được, hơn nữa sau mỗi lần tiêm hết vào, khi lên cơn nghiện, chính mình lại khiến hắn nhẫn nại đến cực hạn, cuối cùng lại cho hắn hít cỏ khô của cây dâu lăng diệp, loại độc này cai rồi hút lại sẽ chỉ làm cơn nghiện trở nên lớn hơn, khó có thể chống cự!
Hơn nữa, tác dụng mà thứ này mang đến đã thể hiện rõ, không chỉ đơn giản là khiến người khác say mê không cách nào tự kiềm chế, còn có thể dập tắt từng cái ý chí, tinh thần.
Đợi sau khi Nicotine mang thuốc ngủ đến, Đỗ Địch An bảo hắn cho hút hết, rất nhanh, Richeliu mơ màng thiếp đi.
Đỗ Địch An nói vài câu với Nicotine, sau đó liền mang Helisha rời khỏi lâu đài.
…
…
Trong một tòa lâu đài cổ ở thị trấn Ruen.
Đây là thị trấn nhỏ ở phía tây khu buôn bán phồn hoa, tuy là thôn trấn nhưng nó cũng cực kỳ phồn hoa, người trong thị trấn nhỏ này rất giàu có, trên đường có thể tùy ý nhìn thấy Thần quan của Sở thẩm phán cùng với Mục sư của Quang Minh giáo đình và nhiều đội binh sĩ tuần tra, trị an nơi đây vô cùng an toàn, mười mấy năm qua chưa từng phát sinh qua việc Hắc Ám giáo đồ tập kích, càng không có cường đạo cướp bóc hay ăn trộm.
Lãnh chúa của thị trấn nhỏ này là gia tộc Lukelan, danh khí của dòng họ này rất lớn, trong giới quý tộc không ai không biết.
Lúc này, trong một tòa thành của gia tộc Lukelan, một mảng tiếng hoan hô ở ngoài sân khấu vang lên, đây là mọt quảng trường dưới mặt đất cực kỳ rộng lớn, kiến trúc giống như bên ngoài của đấu trường Joyia, mái vòm cao được khảm bằng fluorite dày đặt vào đắt tiền, ánh sáng nhàn nhạt chiếu sáng người bên trong, đồng thời cũng có vài phần âm u mông lung.
Lúc này, trên đấu trường được bao quanh bởi dây, một người đàn ông mạnh mẽ cao gần 2m đang chiến đấu với một phụ nữ nhỏ hơn khoảng 1m7. người phụ nữ này có làn da bánh mật, tóc xù, xem ra chính là xuất thân bình dân, trên người có nhiều vết thương, nhưng nổi bật nhất chính là trên người nàng chỉ mặc một chiếc áo ngực cùng một chiếc quần lót cực kỳ bạo lộ.
Cách ăn mặt của tráng hán cũng đơn sơ, bên dưới mặc quần đùi lộ ra bắp thịt như xe tăng hình người.
- Giết! Giết! Giết!
- Đánh chết nàng ta!
- Đánh chết gái điếm này!
Một hồi âm thanh ồn ào dưới đài, có người đưa hai tay lên miệng làm loa khiến âm thanh lớn hơn một chút.
Những người này đa số là tóc màu vàng, mặc tơ phục đắt đỏ, đeo vàng bạc phỉ thúy, khí chất bất phàm nhưng lúc này lại như một đám dân chúng bình thường xem náo nhiệt.
Bành!
Tráng hán bắt được cơ hội, hung hăng vung nắm đấm vào bụng nữ nhân.
Nàng lập tức ho ra một ngụm máu tươi, thân thể loan đầy máu.
Mặt mũi tráng hán đầu dữ tợn, không hề lưu tình, hắn bắt được tóc của nàng, nện một quyền trên mặt, bành một tiếng, xương mũi của nàng vỡ vụn, máu phun ra.
Nhìn thấy cảnh chiến đấu với sức lực cách nhau như vậy, tiếng hoan hô dưới đài càng thêm điên cuồng, vô số người hưng phấn hô lớn, đồng thời có người ném lên kim tệ.
- Đánh, đánh ngực nàng!
- Đánh chết nữ nhân này, vò nát thân thể nàng ta!
Tiếng la hét hưng phấn vang lên dưới đài.