Chương 711 Bức Cung
Đỗ Địch An một tay kéo áo cà- vạt ngay cổ áo, kéo thân thể hắn vào trong xe, hai gã kỵ sĩ bên ngoài cũng không phát giác được trong xe trong thời gian ngắn đã phát sinh chuyện ám sát, một gã kỵ sĩ trong đó nhảy tới phía trước xe, đảm đương vị trí xa phu, chuẩn bị lên đường.
Tên kỵ sĩ còn lại tức thì chờ Worm hoàn toàn đi vào thùng xe mới bắt lấy cửa xe, theo bậc thang chui vào trong xe, vừa mới đi vào liền theo thói quen khiêm tốn cúi đầu, lúc đó hắn mới lập tức nhìn thấy trong xe xuất hiện sáu cái chân.
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ngân quang lóe lên, sau đó thì không còn biết chuyện gì đang xảy ra.
Tên kỵ sĩ ngã xuống, đâm vào thùng xe, tên kỵ sĩ bên ngoài lập tức phát giác được có chuyện khác thường, quay đầu lại nói:
- Đại nhân?
Không có trả lời, từ trong màn xe đột nhiên bắn ra một đạo ngân quang, nhanh như thiểm điện mà đâm vào cổ họng của hắn, sau đó lại nhanh chóng rút ra, thu hồi lại trong xe.
Tên kỵ sĩ che yết hầu, hoảng sợ mà nhìn thùng xe, tốc độ mặc dù nhanh, nhưng hắn thấy rõ cái tay cầm dao găm cầm kia không phải là tay Worm, cũng không phải là còn tên đồng đội còn lại, bên trong cỗ xe ngựa này rõ ràng cất giấu những người khác!
Trong mắt của hắn tràn ngập sự sợ hãi, yết hầu chảy máu không cách nào ngăn chặn, liên tục không ngừng mà chảy ra, hắn hơi há mồm muốn kêu cứu, nhưng không phát ra được thanh âm nào, tất cả sức mạnh cùng suy nghĩ đột nhiên như bị cái gì hút ra, nhanh chóng biến mất, trước mắt là một màu đen té xuống.
Đỗ Địch An dẫn Helisah đi xuống xe ngựa, dường như là một đôi vợ chồng quý tộc đi tham gia yến hội, tư thái thong dong, đi vào lối nhỏ phía trước xe ngựa, rời khỏi quảng trường này.
Bọn hắn rời đi không bao lâu, một vị quý tộc đến đây đỗ xe, trong lúc vô tình nhìn thấy kỵ sĩ ngã ngữa trên kệ xe, nghĩ thầm người hầu nhà ai cứ như vậy mà ngủ ở đây, một chút quy củ cũng không có. Rất nhanh, quý tộc này chú ý thấy trên kệ xe ngựa không ngừng nhỏ tiên huyết xuống, lúc này, hắn mới chú ý tới cái tư thế ngã ngửa ra sau cũng tên kỵ sĩ này cũng quá mức quái dị, tựa như sắp rớt xuống đất.
Tên quý tộc lập tức bảo hộ vệ của mình tiến lên xem thử chuyện gì đang xảy ra, rất nhanh tin có người chết đã truyền đến tai vị quý tộc này, hơn nữa còn nhanh chóng truyền đi khắp nơi từ phố lơn đến ngõ nhỏ, khắp đường phố chung quanh đều xì xào bàn tán, binh sĩ trị an quanh khu vực đó cùng kỵ sĩ của sở thẩm phán ai nấy đều bị kinh động.
Hào khí khủng bố lan tràn khắp nơi, quý tộc cùng các phú hào đến đây chơi đùa nghe nói đến tin tức này cũng lập tức lái xe lục tục rời khỏi nơi đây. Phải biết rằng, ở nơi trung tâm kinh tế phồn hoa này có người bị hành thích giết chết giữa ban ngày như vậy đối với bọn họ mà nói quả thực là quá mức đáng sợ, chẳng ai muốn ở cùng một nơi với một tên hung thủ không rõ thân thế tung tích như vậy, nhất là tại đây lại còn được xưng là tường đồng vách sắt trị an, bây giờ đã không cách nào tín nhiệm được nữa rồi.
Sau giờ ngọ thời gian trôi qua rất nhanh.
Vào khoảng xế chiều, Đỗ Địch An đi tới khu thứ chín trong trấn nhỏ của Hắc Ám giáo đình, trải qua thời gian săn giết, Richeliu nói ra cả năm tên Giám Giáo sứ đều đã bị hắn chém rụng, ngoại trừ cái tên vừa bắt đầu gặp gỡ đã hành hạ cuồng ma khiến hắn hơi chút hao phí thời gian kia ra thì bốn người còn lại đều không thành vấn đề, hắn đều là tốc chiến tốc thắng, tất cả những nơi bí mất của khu vực bên trong vách tường hắn đều có thể tùy tiện vượt qua, không có chút gì gọi là khó khăn.
- Đứng lại!
Tên bảo vệ cổng lên giọng ngăn cản Đỗ Địch An lại.
Đỗ Địch An móc ra một miếng lệnh bài chứng minh thân phận đại ma Dược Sư đưa đến trước mặt hắn.
Tên bảo vệ công xem xét một hồi lâu, rồi lập tức bị dọa đến khiếp sợ, không ngờ rằng vị thiếu niên trẻ tuổi trước mặt này lại là một vị đại ma Dược Sư, toàn thân hắn lập tức toát ra mồ hôi lạnh, vội cúi đầu thấp giọng cung kính nói:
- Đại ma Dược Sư tiên sinh, xin mời ngài!
Đỗ Địch An kéo lấy tay Helisha dẫn nàng cùng đi vào.
Sau khi đến lâu đài cổ dưới lòng đất trở về, Đỗ Địch An đi thẳng tới lầu hai của Hắc Ám đại điện, rất nhanh đã tìm được Mắt Ưng.
- Trưởng lão, ngài tới rồi.
Mắt ưng nhìn thấy Đỗ Địch An thì thái độ cực kỳ cung kính, về chuyện Đỗ Địch An trấn áp mười hai vị trưởng lão, hắn đã sớm nghe gia tộc mình nói qua, cũng biết thiếu niên trước mặt này có sức mạnh khủng bố như thế nào, có thể nói đây là một cây đại thụ, cho nên hắn không còn cách nào khác mà chỉ có thể nắm bắt lấy.
Đỗ Địch An nói:
- Gọi Xạ Lang đến đây.
- Vâng.
Một lát sau, Mắt Ưng gọi Xạ Lang đến.
Nhìn thấy Đỗ Địch An, Xạ Lang hơi khẩn trương, không dám tự cao tự đại, thái độ cực kỳ khiêm tốn nói:
- Trưởng lão đại nhân, ngài đã tới, đến phòng làm việc của ta ngồi đi, ở đó không khí rất tốt.
Đỗ Địch An khoát tay nói:
- Không sao, ta chỉ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.
- Ngài cứ hỏi, chuyện gì ta biết ta sẽ nói...
Xạ Lang cười ha hả mà nói.
Đỗ Địch An tùy ý nói:
- Về chuyện Giáo hoàng Richeliu, ngươi biết bao nhiêu thì nói với ta bấy nhiêu, kể cả thân nhân, bằng hữu, người yêu, cùng với gia tộc của hắn, còn cả lý lịch lúc trẻ của hắn.
Xạ Lang ngơ ngẩn, nhưng rất nhanh liền thoải mái, Đỗ Địch An bây giờ là một trong những trưởng lão của Hắc Ám giáo đình, chuyện hắn muốn nghe ngóng thông tin về tên giáo hoàng đối đầu với Hắc Ám giáo đình cũng không phải chuyện kỳ lạ, hắn không do dự mà lập tức trả lời:
- Ta cũng không biết nhiều về Giáo hoàng, chỉ biết là Giáo hoàng lúc còn trẻ từng là một vị kỵ sĩ tài ba, hơn nữa sinh ra đã là quý tộc, nhưng gia tộc của Giáo Hoàng có tài nguyên không nhiều, đừng nói đến chuyện so sánh cùng Scott và Mel gia tộc, ngay cả với những tiểu gia tộc khác cũng không thể so sánh.
- Là vì tránh hiềm nghi sao...
Đỗ Địch An hơi gật đầu, nói:
- Gia tộc của hắn cũng không còn được mấy người, có thật là đã rất lâu hắn không liên lạc gì với gia tộc của mình không?
- Không sai.
Xạ Lang gật đầu nói:
- Vì dự phòng Hắc Ám giáo đình... Lúc chúng ta áp chế hắn, hắn thoát ly khỏi gia tộc của mình, hơn nữa mơ hồ hóa chuyện của gia tộc mình, bình dân thậm chí không biết rằng hắn có gia tộc, cũng không biết đến thân phận quý tộc của hắn.
Đỗ Địch An gật đầu, nói:
- Người yêu của hắn thì sao? không có sao?
Xạ Lang lắc đầu nói:
- Ta đây cũng không biết.
Đỗ Địch An lặng yên nhìn hắn một cái, đứng dậy nói với Mắt Ưng:
- Dẫn đường đến hình phòng, ngươi cũng đi cùng đi.
Xạ Lang ngơ ngẩn, cảm thấy có gì đó không ổn, chẳng lẽ là muốn tra tấn? Nhưng nhìn vẻ mặt của Đỗ Địch An không có vẻ như đang muốn tra tấn như những gì mình nghĩ, hơn nữa dụng hình ép hỏi cũng không phải là đạo lý!
Hắn quyết định nhìn kỹ trước hẵn nói, lúc này đi theo sau lưng Đỗ Địch An.
Dưới sự dẫn dắt của Mắt Ưng, rất nhanh ba người họ đã đi vào hình phòng dưới lòng đất của quảng trường, nơi này là ngục giam trọng yếu của khu thứ 9, hầu như chỉ giam giữ tội phạm trọng tội, trong đó phần lớn là người của Hắc Ám giáo đình, một số khác là người của Quang Minh giáo đình, còn có người của quân bộ cùng sở thẩm phán, thậm chí có cả quý tộc bị giam giữ ở bên trong.
Ba người trực tiếp đi vào hình phòng, Đỗ Địch An nhìn lướt qua trong phòng hình cụ, Hắc Ám giáo đình hình phòng quả nhiên chủng loại phong phú, so với hình phòng vủa ngọc giam Kinh Cức hoa mà hắn từng ở còn khoa trương không chỉ gấp mười lần, hắn đột nhiên có chút may mắn, khá tốt lúc trước đi vào chính là ngục giam Kinh Cức Hoa mà không phải ngục giam của Hắc Ám giáo đình.
Hôm nay thân phận của hắn không còn giống như trước, đồ vật biết đến cũng không còn giống với trước, ngục giam Kinh Cức Hoa tuy được xưng là đệ nhất ngục giam, nhưng chỉ là đệ nhất ngục giam ở bên ngoài mà thôi, chính thức mà nói ngục giam khủng bố như Kinh Cức Hoa chỗ nào cũng có, trong đó lớn nhất chính là 'Sám tội ngục ' cùng với quân bộ tuyệt mật hình phòng của Quang Minh giáo đình, những người bị giam giữ bên trong đều là nhân vật chỉ dậm chân một cái đã có thể làm cho đại địa rung chuyển, tùy tiện lấy một tên ra, không phải cấp bậc đại ma Dược Sư thì cũng là bậc Tướng Quân.
- Lão đầu, tới nếm thử.
Đỗ Địch An nói với Xạ Lang đang đứng bên cạnh.
Xạ Lang giật mình, miễn cưỡng cười nói:
- Trưởng lão, ngài thật cẩn thận.
- Là ngươi cẩn thận.
Đỗ Địch An cầm lấy một sợ xích đầy gai nhọn trên tường, đi đến trước mặt Xạ Lang, từng vòng từng vòng mà quấn quanh thân thể của hắn.
Xạ Lang sợ tới mức không dám động đậy mà nhìn dáng vẻ chậm rãi của Đỗ Địch An, nhưng hắn vẫn ôm một chút hi vọng, hi vọng rằng Đỗ Địch An chỉ là hù dọa hắn một chút mà thôi, dù sao đi nữa hắn cũng đường đường là một vị trưởng lão, hơn nữa vừa rồi cũng không có đắc tội gì với Đỗ Địch An.
Mắt Ưng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này khẽ giật mình, cũng cố che giấu nét kinh hãi trong đáy mắt, chỉ yên lặng cúi đầu nhìn vào mũi chân, không dám biểu lộ bất kỳ suy nghĩ gì.
Sau khi quấn xong, Đỗ Địch An đứng sau lưng Xạ Lang, bàn tay dùng sức kéo mạnh một phát, âm thanh xiềng xích lập tức vang lên, tiếng quần áo bị xé rách cũng thi nhau vang lên, còn có cả tiếng kêu thảm thiết của Xạ Lang.
Đỗ Địch An chăm chú ghìm chặt lấy xiềng xích, những gai nhọn trên xiềng xích đều đâm vào thân thể Xạ Lang, tiên huyết lập tức nhuộm hồng cả áo bào.
Đỗ Địch An cài chặt xiềng xích, một cước đá vào lưng Xạ Lang, sau đó trở về bên cạnh kệ hình cụ, chọn lựa hai thứ hình cụ mới, trở lại trước mặt Xạ Lang, nói:
- Ngươi là người mà Richeliu an bài tới nằm vùng, thân phận trước kia của ngươi là nhân viên quản lí Đồ Thư Quán bên trong Quang Minh giáo đình, nên đã xem qua không ít văn kiện, nếu như ngươi không thể thành thật khai báo chuyện của Giáo hoàng, ta chỉ có thể từng chữ từng chữ mà móc ra.
Xạ Lang đau đớn nghe thấy Đỗ Địch An nói mà lập tức lạnh cả người, thậm chí cảm giác đau đớn trên người đều đột nhiên biến mất, hắn kinh hãi mà nhìn Đỗ Địch An, nếu như Đỗ Địch An chỉ nói ra câu đầu tiên, hắn còn có thể cãi lại, nhưng không ngờ rằng Đỗ Địch An còn biết hắn là nhân viên quản lý của Đồ Thư Quán, thân phận này ngoại trừ Giáo hoàng thì cũng không mấy ai biết.
Mà Đỗ Địch An biết rõ điểm ấy chứng tỏ hắn đã nắm rõ tình hình!
Mặc dù như thế, hắn vẫn muốn giãy dụa một cái, nói:
- Trưởng lão đại nhân, ngài hiểu lầm ta rồi, ta, ta thật không phải là nhân viên quản lý đồ thư gì cả, cũng không phải nằm vùng gì cả, ta...
- Ngu muội...
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu, lập tức gia hình tra tấn.
Nửa giờ sau, với toàn thân da thịt bong tróc, tiên huyết đầm đìa, Xạ Lang cuối cùng cũng nhận tội mà đưa ra không ít tin tức.
Đỗ Địch An ghi nhớ từng cái, sau đó tiếp tục tra tấn, tra tấn cho đến khi Xạ Lang tắt thở, đã đào ra toàn bộ tin tức, không còn thừa một chút.
Hắn rất hài lòng, bảo mắt ưng xử lý thi thể, cũng bổ nhiệm Mắt Ưng từ giờ trở đi đảm đương vị trí trưởng lão khu thứ 9.