← Quay lại trang sách

Chương 712 Ngươi Nguyện Ý Theo Ta Chứ

Trong một gian cung điện hoa mỹ bên trong Ô Thác Sơn, nữ hầu phụ trách chăm sóc "Tiểu thiếu gia" nhìn quanh khắp nơi trong phòng, gian phòng kia thật sự quá lớn, như một gian đại điện phòng, mái vòm cao ngất, diện tích lại rộng rãi, khó có thể tưởng tượng đây chỉ là phìng ngủ của một tiểu hài tử thân cao chưa đủ một mét sáu.

- Tiểu thiếu gia, mau ra đây, không được trốn.

Nữ hầu lo nghĩ hô.

Thanh âm quanh quẩn trong gian phòng trống rỗng, bí truyền rất xa.

Thấy việc kêu gọi không có hiệu quả, nữ hầu không thể không vào giữa phòng mà tìm khắp các nơi. Sau khi nàng tiến vào gian phòng, từ phía sau một cái cột đá bên cửa sổ nhảy ra một đạo thân ảnh, thân ảnh kia nhanh chóng chạy ra khỏi cửa phòng, đóng sầm cửa lại khiến nữ hầu vô cùng kinh động, lúc nàng quay đầu lại nhìn lại, lập tức sợ hãi, vội vàng đuổi theo.

- Tiểu thiếu gia, ngài không được đi ra ngoài, mau trở lại...

Nàng vừa kêu, vừa kéo cửa ra mà đuổi theo.

Đạo thân ảnh nhỏ rất nhanh biến mất khỏi góc rẽ ngoài hàng lang.

Bois một mạch chạy về phía trước, rất nhanh chạy ra quảng trường, đi đến trước một bậc thang loại ngọc thạch trên quảng trường, hai gã Quang Minh kỵ sĩ giữ chức canh giữ chỗ bậc thang nhìn thấy tiểu thiếu gia này liền vội cung kính hành lễ.

Bois lập tức nói:

- Bọn hắn nói ông nội của ta mất tích, thật sự là như vậy sao?

Hai vị Quang Minh kỵ sĩ nhìn nhau, một người trong đó liếc mắt ra hiệu một cái, tỏ ý bảo tên còn lại không được lắm miệng.

Bois tuy nhỏ tuổi, nhưng từ trước đến nay quỷ linh tinh quái, nhìn thấy ánh mắt của người này thì lập tức phẫn nộ rồi, kêu lên:

- Nếu các ngươi không nói thật, ta sẽ giáng chức các ngươi, để các ngươi làm thực tập học đồ, mỗi ngày đuổi bắt Hắc Ám giáo đồ!

Sắc mặt hai gã Quang Minh kỵ sĩ biến hóa, tuy vị tiểu thiếu gia này không có quyền như vậy, nhưng... Giáo hoàng đại nhân là gia gia của hắn thì có! Hơn nữa vú nuôi chăm sóc từ trước đến nay luôn sủng nịch hắn lại là một trong bát đại hồng y giáo chủ, nếu như bị tên tiểu tử này cáo trạng lên nàng, thì chính mình cũng sẽ bị mất chức, mỗi ngày đuổi bắt Hắc Ám giáo đồ? Nói đùa gì vậy, đó là không muốn sống!

Một tên kỵ sĩ khác cười làm lành nói:

- Tiểu thiếu gia, ngài đừng nóng vội, Giáo hoàng đại nhân không có mất tích, chỉ là gặp một vài vấn đề thôi, tạm thời rời khỏi Ô Thác Sơn, đang bí mật ở một nơi khác quy hoạch lại để tiêu diệt Hắc Ám giáo đình.

Bois nhìn thẳng hắn hỏi:

- Thật vậy chăng?

- Thật sự.

Kỵ sĩ lập tức nghiêm nghị nói.

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của hắn, Bois tạm thời tin tưởng, hắn hừ một tiếng nói:

- Tránh ra.

Hai người tránh ra.

Bois lúc này nhanh chóng chạy lên bậc thang, tốc độ nhanh đến kinh người, như là một tên báo săn trong rừng.

Hai vị Quang Minh kỵ sĩ quay đầu nhìn bóng lưng vị này tiểu thiếu gia này nhanh chóng rời đi, âm thầm líu lưỡi, một người thấp giọng sợ hãi than nói:

- Sức mạnh của tiểu thiếu gia đoán chừng còn cường đại hơn cả hai người chúng ta.

- Đâu chỉ...

Một tên kỵ sĩ khác cảm khái mà nói:

- Tiểu thiếu gia từ lúc ba tuổi được đại Quang Minh Vương huấn luyện, bây giờ đã chín tuổi, nếu như chiến đấu, đoán chừng có thể chiến đấu cùng đại kỵ sĩ trưởng!

- Đợi tiểu thiếu gia lớn lên, tương lai chính là đại Quang Minh Vương!

Lúc hai vị Quang Minh kỵ sĩ thổn thức cảm thán, Bois từ đường núi nhanh chóng chạy tới, chạy được một nửa thì đột nhiên bậc thang giữa rừng núi cuốn tới một luồng cuồng phong, lập tức lá rụng bay tán loạn.

Bois đưa tay che mắt, cuồng phong biến mất, lúc hắn buông bàn tay buông xuống, lập tức nhìn thấy trước mặt bị một đạo m Ảnh bao phủ.

- Ngươi...

Bois giật mình mà nhìn người này.

...

...

Trên một ngọn núi nhỏ ở biên giới Ô Thác Sơn, đây lại là nơi đóng thực tập ở Ô Thác Sơn, tại một gian ốc xá tương đối đơn sơ trong đó, Barry ôm đống quần áo đầy mồ hôi bẩn chồng chất vài ngày của mình đi đến cạnh giếng, múc nước đổ vào trong chậu gỗ, sau đó quay người trở lại phòng của mình, để những quần áo này ngâm nước tẩy một lát.

Hắn vừa mới trở về ốc xá, chưa kịp ngồi xuống thì một thanh âm bình thản đột nhiên vang lên:

- Đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?

Barry rợn da gà cả kinh, hoảng sợ nhìn lại, lập tức thấy bên cạnh giường của mình có một thân ảnh tóc đen đang ngồi đó, lúc nhìn thấy mặt mũi của hắn, Barry lập tức sợ ngây người, kinh ngạc mà nói:

- Đỗ, Đỗ Địch An?

Hắn sợ run một hồi lâu mới kịp phản ứng, vội bước lên phía trước nói:

- Ngươi, sao ngươi lại ở đây? Nơi này chỉ có chúng ta mới có thể đến, ngươi, ngươi là trộm lẻn vào sao?

Đỗ Địch An lẳng lặng yên nhìn hắn nói:

- Ta tới nơi này, là tìm được ngươi rồi.

- Tìm ta?

Barry lúc này đột nhiên mới chú ý tới trên giường phía sau lưng Đỗ Địch An còn có một đứa bé đang nằm, hình như nó đang ngủ.

- Chuyện của ta, ngươi nghe nói rồi sao?

Đỗ Địch An lẳng lặng nói.

Barry kịp phản ứng, sau khi hắn bị Đỗ Địch An đưa vào gia đình thời quý tộc, lúc làm thực tập kỵ sĩ ở Quang Minh giáo đình, tham gia khảo hạch, tuy nhiên màu tóc hắn không phải Kim sắc, thân thể cũng có một ít dị dạng cùng bệnh, nhưng bởi vì hộ tịch xuất từ quý tộc, cho nên vẫn thuận lợi thông qua được khảo hạch, đã trở thành một thành viên của Quang Minh giáo đình. Mà sau khi trở thành thực tập kỵ sĩ, cuộc sống cùng nhận thức của hắn cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, không còn là cái tên tiểu tử nghèo từ khu dân nghèo lén lút nhập cư trái phép vào khu buôn bán, cũng không còn là một con chim không tổ không chốn quay về nữa.

Là thực tập Quang Minh kỵ sĩ, hắn đương nhiên có quyền xem miễn phí báo của Quang Minh giáo đình, từ đó biết được không ít thứ, cũng đã học được không ít điều, đồng thời cũng từ đó nhìn thấy tin tức Đỗ Địch An cấu kết với Hắc Ám giáo đồ bị bắt đến Nội Bích.

- Ta, ta nghe nói.

Barry nhìn Đỗ Địch An sống sờ sờ trước mặt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hắn không còn là cái tên tiểu tử nghèo ngẩng đầu nhìn lên chỉ có thể nhìn thấy khu buôn bán nữa rồi, hắn biết rõ, từ nhỏ hắn có lần tình cờ nghe nói đến Nội Bích mới là chỗ thần bí nhất, nơi đó còn cường đại hơn khu buôn bán rất nhiều lần, ngay cả quý tộc của khu buôn bán cũng đều liều mạng nghĩ cách muốn gia nhập vào Nội Bích, điều này là minh chứng tốt nhất.

- Sao ngươi lại ở đây? không phải ngươi đã bị bắt đến Nội bích rồi sao? Ngươi... trốn khỏi nơi đó rồi lén chạy đến sao?

Đỗ Địch An gật đầu, sau đó dừng ở hắn nói:

- Bây giờ ta cần ngươi, ngươi nguyện ý đi theo ta chứ?

Barry ngây người.

Tiếp tục đi theo Đỗ Địch An?

Vấn đề này, vào lúc Đỗ Địch An chưa xuất hiện, hắn đã từng thử nghĩ qua, cũng hỏi qua chính mình, mỗi khi đêm dài người tĩnh hắn liền âm thầm hỏi lại chính mình, đáp án có lúc đã từng kiên định nhưng cũng đã từng dao động.

Dù sao, đã từng ở cô nhi viện trải qua những nghèo khó, khốn khổ đến sâu tận xương tủy, điều này khiến hắn cả kinh mỗi khi nghĩ lại, rồi sau khi đi theo Đỗ Địch An, lại tiếp tục trải qua cuộc sống mà mỗi ngày đều phải lo sợ trong lòng, lo lắng ngày nào đó sẽ bị người của sở thẩm phán tìm được, lo lắng sẽ bị Quang Minh giáo đình chế tài.