← Quay lại trang sách

Chương 722 Hắc Nha

Giờ phút này những người trong sảnh đã tản đi hơn phân nửa, Kiếm Vương vừa mới rời đi, chợt nghe tiếng Đỗ Địch An, không khỏi giật mình một cái, hắn xoay người nhìn qua thiếu niên tóc đen ngồi ngay ngắn phía trên, ánh mắt hơi chớp động một cái, sắc mặt tự nhiên mỉm cười nói:

- Nghị Trưởng đại nhân có thể nhìn trúng là phúc phần của hắn, thuộc hạ hết sức vui vẻ đưa hắn cho đại nhân, mong rằng đại nhân không ghét bỏ.

- Đa tạ.

Kiếm Vương quay người nói với người hầu sau lưng:

- Hắc Nha, Nghị Trưởng đại nhân nếu như đã để mắt tới ngươi, ngươi hãy theo Nghị Trưởng đại nhân làm việc cho tốt, có biết không?

Hắc Nha gật đầu,

- Biết rõ.

Quay đầu hướng Đỗ Địch An nói:

- Hắc Nha nguyện ý thề chết theo Nghị Trưởng đại nhân.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, chờ Kiếm Vương cùng tất cả trưởng lão trong sảnh đều rời đi, hắn quay đầu nói với Phỉ Lan - Kora tưởng tộc đang đợi bên cạnh:

- Kora tộc trưởng, chuyện quân đội bên này, còn phải làm phiền ngươi ứng phó, chờ lần này được chuyện, ta đương nhiên đề bạt ngươi! Lúc trước Minh Vương rắp tâm hại người, lấy được chức vị vẫn chưa đủ, còn muốn ám sát ta, hôm nay hắn đã chết, vị trí này còn chưa đủ, rất nhiều chuyện của Hắc Ám giáo đình đều cần ta tự thân chủ trì, có khi cũng chia thân thiếu lực!

Phỉ Lan - Kora khẽ giật mình, trái tim lập tức thùng thùng đập kinh hoàng, cố nén nội tâm kích động, cung kính cúi đầu nói:

- Nghị Trưởng đại nhân, Phỉ Lan gia tộc toàn lực hoàn thành phân phó của ngài!

Đỗ Địch An khẽ gật đầu,

- Ngươi đi xuống trước đi.

- Vâng.

Phỉ Lan - Kora cung kính gật đầu.

Chờ Phỉ Lan - Kora lui xuống, Đỗ Địch An liếc về phía Hắc Nha đang im lặng cuối đầu bên cạnh, thình lình mà nói:

- Richeliu cho ngươi danh hiệu này cũng không tệ, 'Hắc Nha ', là chủng loài chim nhanh nhẹn bậc nhất, ngụ ý đúng là rất tốt.

Hắc Nha yên lặng cuối đầu thân thể run lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua Đỗ Địch An, nói:

- Hắc Nha nghe không hiểu Nghị Trưởng đại nhân, kính xin đại nhân chỉ rõ.

- Lúc trước trên hội nghị không phải đã nói sao, Giáo hoàng bị ta bắt cóc rồi, hắn đã nhận tội rồi, Riley tiên sinh.

Sắc mặt Hắc Nha biến hóa, im lặng một lát, nhìn thẳng Đỗ Địch An, nói:

- Như vậy, ngươi tính giết ta sao?

- Nếu như muốn giết ngươi, cần gì phải dong dài với ngươi.

Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:

- Richeliu đã vứt bỏ ngươi rồi, tánh mạng của ngươi vốn nên chấm dứt, nhưng ta nguyện ý cho ngươi thêm một lần sinh mệnh, hiệu trung với ta, như thế nào đây?

Ánh mắt Riley khẽ nhúc nhích, dừng ở hắn, sau một lúc lâu, mới nói:

- Ta nguyện ý.

- Rất tốt.

Đỗ Địch An mỉm cười gật đầu, vỗ nhè nhẹ tay.

Kacheek đứnh bên cạnh liền hiểu ý, quay người đi đến đại sảnh đằng sau,

- Đều xuất hiện đi.

Một lát sau, một loạt tiếng bước chân vang lên, một đám người quần áo tơ lụa đi theo phía sau Kacheek, nam nữ già trẻ đều có, mặc trên người quần áo tơ lụa quý tộc, nhưng không cách nào che dấu những vết sẹo đen trên mặt, trên cánh tay, cái cổ cùng với trong mắt tiều tụy.

Riley nhìn thấy những người này, sắc mặt lập tức đại biến, thân ảnh thoáng qua, hắn nhanh chóng nghênh đón tiếp lấy, đỡ lấy một người trung niên cái lưng đã còng xuống, nhìn xem vết thương xấu xí trên cánh tay cùng cái cổ của hắn, hốc mắt không khỏi hiện hồng, toàn thân nhè nhẹ run lên, mạnh mẽ quay đầu nhìn thẳng Đỗ Địch An, gầm nhẹ mà nói:

- Ngươi muốn giết thì cứ giết ta, tại sao phải tra tấn tộc nhân của ta?!

Đỗ Địch An không nói gì, người trung niên được Riley dắt díu kia lại vội vàng nói:

- Riley, không nên nói lung tung, chúng ta may mắn mà có vị đại nhân này cứu giúp mới có thể còn sống sót, hắn là đại ân nhân của chúng ta!

Riley sững sờ, nhìn hắn, rồi lại nhìn Đỗ Địch An, lập tức biết rõ chính mình đã nói lỡ, toàn thân kinh hãi toát ra mồ hôi lạnh, vội cúi đầu nói với Đỗ Địch An:

- Nghị Trưởng đại nhân, thực xin lỗi, Hắc Nha vừa rồi mạo phạm ngài, Hắc Nha đáng chết, hi vọng đại nhân đại lượng, có thể tha thứ cho tộc nhân của ta, bọn họ là người vô tội...

Đỗ Địch An hơi đưa tay, bình tĩnh nói:

- Ta sẽ làm tổn thương người trung thành với ta, đồng thời cũng sẽ không tổn thương người vô tội, ngươi không cần phải lo lắng.

- Đa tạ Đại nhân!

Riley thầm cảm kích trong lòng, cúi đầu nói.

- Hài tử, nhìn thấy ngươi không có việc gì, thật sự thật tốt quá rồi.

Người trung niên nhìn qua Riley, mặt mũi tràn đầy vẻ đau lòng, thò tay sờ mặt của hắn.

Riley kinh ngạc mà nhìn xem hắn, hốc mắt hiện hồng, nói:

- Phụ thân, các ngừơi sao lại bị thương, là ai đã hại các ngươi?

- Ta cũng không biết.

Người trung niên khẽ lắc đầu, thở dài nói:

- Cái này trở về rồi hãy nói, chúng ta phải cảm tạ vị đại nhân này, nếu không có hắn, chúng ta có thể còn bị tra tấn nhiều hơn nữa!

Riley gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền đưa mắt nhìn người phía sau, sắc mặt lập tức thay đổi, không có chút huyết sắc nào,

- Mẫu, mẫu thân đâu?

Người trung niên hơi há mồm, âm thanh đã ngừng lại, sắc mặt khó coi, nắm quyền cúi đầu.

Đỗ Địch An chậm rãi mở miệng, mặt mũi tràn đầy áy náy, nói:

- Thật có lỗi, chúng ta đã đến chậm một bước, mẹ của ngươi đã chết.

Riley như bị sét đánh, đứng ngây người tại chỗ.

Người trung niên cúi đầu nói:

- Hắn nói không sai, mẹ của ngươi... bà không chịu nổi, đã đi rồi.

Riley cảm giác thân thể lung lay sắp đổ, lui về phía sau vài bước, trượt chân dựa vào ghế, đặt mông ngồi vào ghế của một trưởng lão, nhưng giờ phút này hắn không phát giác gì, cứ ngơ ngác như vậy mà ngồi.

Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, quay đầu nói với người trung niên:

- Các ngươi ôn chuyện với nhau đi, ta đi trước.

Người trung niên thấy hắn lên tiếng liền kính sợ mà nói:

- Đa tạ Đại nhân!

Đỗ Địch An lúc này dẫn Helisha rời khỏi, Kacheek cũng theo sát phía sau.

Chờ đám người Đỗ Địch An rời đi, một hồi lâu sau, vẻ đờ đẫn trong đôi mắt Riley dần dần khôi phục lại, hắn lập tức đứng lên, một bước tiến vọt tới trước mặt phụ thân, nhìn chằm chằm cặp mắt của hắn, nói:

- Phụ thân, có phải hắn phái người hại các ngươi hay không, rồi lại làm bộ đi giải cứu các ngươi?!

Người trung niên khẽ giật mình, sắc mặt biến đổi, cau mày nói:

- Chắc có lẽ không đâu?

Riley lập tức hỏi:

- Các ngươi biết mình bị hại là lúc nào?

- Ngày 15 tháng trước, cách đây cũng tầm một tháng rồi.

Người trung niên lập tức nói ra.

Riley liền giật mình, nhẹ nhàng thở ra nói:

- Xem ra không phải là hắn.

- Làm sao ngươi biết?

- Hắn biết rõ thân phận của ta, là từ giáo hoàng mà có được, hắn mới bắt cóc Giáo hoàng không được vài ngày.

Đôi mắt Riley hơi nheo lại, hiện lên một ít sát ý rét lạnh:

- Ta nhất định sẽ tìm ra ai là hung thủ!

Người trung niên tỉnh ngộ ra, gật đầu nói:

- Vị đại nhân này bắt sống một người, đang thay chúng ta nghiêm khắc thẩm vấn, sẽ sớm có tin tức.

- Thật sao?

Riley khẽ giật mình.

...

...

Đã đến buổi trưa.

Ngoại Bích, khu bình dân cùng tửu quán các khu phố đều bàn về chuyện Giáo hoàng luân chuyển, nhất là về lai lịch của tân nhiệm Giáo hoàng, mà đối với việc Giáo hoàng vì sao luân chuyển, thì bọn hắn lại không quá quan tâm, đầu tiên là không có nghĩ nhiều như vậy, thứ nhì là mặc dù có nghĩ tới, thì cũng biết với năng lực của mình, không cách nào biết được nguyên nhân trong đó.

Mà đối với sự thật, tất cả mọi người ngược lại lại càng muốn biết, người kế tiếp sẽ đảm đương vị trí Giáo hoàng là ai, có phải là hồng y giáo chủ mà bọn hắn quen biết hay không, hay là một nhân vật bí mật nào đó mà Quang Minh giáo đình che dấu?

- Nghe nói, tân nhiệm Giáo hoàng này vô cùng trẻ tuổi, nhất định là một thiên tài.

- Tuổi còn trẻ đã có thể lên làm Giáo Hoàng, hẳn là thần chỉ thị đi?

- Quang Minh thần sao không chiếu cố ta, ta không cần làm Giáo hoàng, làm một tên Quang Minh kỵ sĩ là được rồi.

- Tín ngưỡng của ngươi là nữ nhân, Quang Minh thần không có tinh lọc ngươi cũng thật không tồi, ngươi là tên bại hoại cặn bã!