← Quay lại trang sách

Chương 723 Kế Vị

Trong hàng loạt tiếng đàm luận trong tửu quán, đột nhiên có một âm thanh trong trẻo phát ra:

- Theo ta được biết, vị tân nhiệm Giáo hoàng này là thiên tài trăm năm mới gặp một lần của Quang Minh giáo đình, trước kia mười tuổi đã triển lộ ra tài hoa bất phàm, về sau liền được Quang Minh giáo đình bí mật bảo hộ lấy, trở thành người nối nghiệp Giáo hoàng, nghe nói hắn chẳng những tinh thông thơ ca, âm luật, mà trên phương diện kiếm thuật lại càng tinh thông, từ nhỏ có đại Quang Minh Vương bí mật truyền thụ kiếm thuật, hôm nay chỉ sợ đã có thể xuất sư?

Nghe nói như thế, những người còn lại không khỏi nhìn tới, một tên đỏ bừng cả khuôn mặt kinh ngạc mà nói:

- Ngươi là ai, làm sao ngươi biết những điều này?

Người này ngửa đầu uống một ngụm rượu, cười to nói:

- Các ngươi không thấy Quang Minh giáo đình chuyên báo, bên trên đều viết rồi, hơn nữa hôm nay ta nhìn thơ ca mới của Antonia đại sư, thông quyển sách đều viết về tân nhiệm Giáo hoàng! Các ngươi nói, nếu như không phải một người hiền đức, Antonia đại sư tại sao phải ca ngợi hắn như vậy? Phải biết rằng, Antonia đại sư nổi danh cao ngạo, chưa bao giờ nịnh nọt bất cứ kẻ nào, còn từng viết một bài thơ thống mạ một vị Tướng Quân quân đội!

Nghe hắn nói, những người khác cũng có chút giật mình, mặt đối mặt nhìn nhau, nam tử cường tráng lúc trước trừng mắt nói:

- Chẳng lẽ ngươi đã xem qua chuyên báo của Quang Minh giáo đình? Ngươi là người của Quang Minh giáo đình sao?

Người này đắc ý nói:

- Ta tuy không phải, nhưng ta có người bằng hữu là người của Quang Minh giáo đình, ta nghe tin từ chỗ của hắn, chuyện này sớm đã oanh động toàn bộ Quang Minh giáo đình.

Mọi người giật mình, không khỏi có chút ngạc nhiên.

- Kiểu như trâu bò! Không ngờ rằng đại sư lớn như Antonia mà lại có thể làm thơ ca tụng vị tân nhiệm Giáo hoàng này, ta nhớ lúc tiền nhiệm Giáo hoàng kế vị, Antonia đại sư đều không có làm thơ ca tụng?

- Nói nhảm, lúc tiền nhiệm Giáo hoàng Richeliu đại nhân kế vị, Antonia đại sư vẫn còn mặc tã đây này!

- Ha ha ha...

- Các ngươi nói Antonia đại sư là ai à?

- Ngươi mù chữ rồi, đến Antonia đại sư cũng không biết? Ngươi không đọc thơ rồi.

- Ngươi đều nói nhân gia mù chữ rồi, mù chữ làm sao xem thơ?

Trong tửu quán lại lộn xộn ngươi một lời ta một câu, người lúc trước trả lời vừa uống rượu, vừa bỏ tiền thanh toán, lập tức bất động thanh sắc rời khỏi tửu quán, đi về phía cuối phố, lại chui vào một tửu quán khác.

Sau khi Đỗ Địch An rời khỏi Phỉ Lan gia tộc, đột nhiên nghĩ đến một chuyện sơ hở, hướng Kacheek nói:

- Ngươi đi thông báo với Mắt Ưng, bảo hắn đi làm một chuyện.

Lúc này nói mọi chuyện vào tai hắn.

Kacheek nghe xong, ngơ ngác một chút, cúi đầu đồng ý,

- Vâng.

Trên đồi núi nhỏ bên cạnh Ô Thác Sơn, Barry cùng thực tập kỵ sĩ còn lại cùng nhau canh giữ trên sườn núi, đột nhiên mười mấy con khoái mã chạy nhanh vụt đến, tất cả đều là giống Lang Mã cực đẹp, tốc độ cực nhanh, răng lại sắc nhọn, là tọa kỵ chuyên chúc của Quang Minh kỵ sĩ.

Trên lưng ngựa một thân ảnh mặc áo giáp bạc ngồi đó, phía trước áo giáp của Quang Minh kỵ sĩ là một thân ảnh mặc trường bào đỏ tươi như hỏa diễm nở rộ trong đống tuyết, tràn ngập cảm giác thần thánh.

Nhìn thấy Huyết Hồng trường bào này, đám người Barry trợn mắt há hốc mồm, nhịn không được mà dụi dụi mắt, đúng vậy, là trang phục của hồng y giáo chủ!

Rõ ràng có hồng y giáo chủ tới đây!

Tất cả mọi người sợ ngây người, lập tức rất nhanh kịp phản ứng, cố nén vẻ kích động mà đứng thẳng lên, đứng nghiêm.

El Norin cưỡi ngựa đi vào núi, căn cứ vào bức họa, vừa nhìn đã thấy một gương mặt quen thuộc, sâu trong đôi mắt hắn hiện lên một ít đố kỵ, nhưng biết rõ việc đã đến nước này, hắn cũng không cách nào vãn hồi, lúc này mới xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt người này, khẽ khom người, nói:

- Các hạ là Barry tiên sinh sao?

Barry ngây người.

Thực tập kỵ sĩ khác bên cạnh cũng há hốc mồm, tròng mắt trừng tròn xoe, cái cằm đều muốn rớt xuống đất.

Barry... Tiên sinh?

Hồng y giáo chủ... Rõ ràng xưng hô như vậy với hắn?

Barry kịp phản ứng, khẩn trương đến mức có chút cà lăm

- Đúng, là ta.

El Norin nhìn thấy phản ứng như vậy, trong lòng thầm thở dài, nghĩ thầm toàn bộ trên dưới Quang Minh giáo đình, người tốt có thể xếp hàng dài từ vách tường Hoàng Kim ra bên ngoài, thật không hiểu nổi Richeliu tại sao phải hết lần này tới lần khác tuyển một tên phế vật như vậy.

Nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn giữ phép tắc nói:

- Barry tiên sinh, ngài có thời gian không, xin theo chúng ta đến một nơi.

Barry ngẩn ngơ, đột nhiên nghĩ đến Đỗ Địch An trước kia đã từng nói qua, trong lòng hắn nhảy dựng, khó khăn, chẳng lẽ đây không phải là lời nói đùa vui?!

- Có, có thời gian.

Hắn làm đáp.

- Mời đi theo ta.

El Norin lúc này quay người trở lại trước ngựa.

Barry sững sờ theo sát ở phía sau hắn.

Thực tập kỵ sĩ khác nhìn thấy cảnh tượng này, hận không thể đâm mờ cặp mắt của mình, tiểu tử đến từ gia đình quý tộc xuống dốc này, rõ ràng được giáo chủ chấm rồi, quả thực không thể nhẫn nhục a!

Bọn hắn biết rõ, từ nay về sau, bọn hắn làm mất đi một tên giặt quần áo miễn phí rồi, nhưng lại được ngẩng đầu nhìn người này.

El Norin nhìn thấy bộ dạng ngu si của Barry, liền lên tiếng, nói:

- Barry tiên sinh, mời lên ngựa.

Vừa mới nói xong, đột nhiên nghĩ đến một tên thực tập kỵ sĩ còn không cách nào thuần phục Tuyết Lang mã, vừa muốn tiến lên ra tay, lại đột nhiên nhìn thấy Barry níu lấy ngựa bay thẳng lên trên lưng con ngựa này.

Tuyết Lang mã này ngửa mặt lên trời gào rú hai tiếng, nhảy tại chỗ mấy vòng liền như hất văng người trên lưng xuống. Nhưng cương ngựa bị Barry chăm chú dắt lấy, dưới sự khống chế của hắn, không cần đến một lát, con Tuyết Lang mã này đã yên tĩnh trở lại.

El Norin nhìn đến đây, sững sờ một cái, ánh mắt hơi chớp động, quay người nhảy lên ngựa của mình, nói:

- Barry tiên sinh, xin mời đi theo ta.

- Vâng.

Barry chất phác gật đầu nói.

Theo đường núi uốn lượn mà đi, một lát sau, El Norin mang theo Barry đi tới đỉnh Ô Thác Sơn, xuống ngựa, mọi người đi bộ băng qua quảng trường Thánh Mã Khả.

Barry lần đầu lại tới đây, nhìn qua quảng trường lớn đầy tuyết trắng, cảm giác mình nhỏ bé đến cực điểm, trong lòng hắn tràn ngập sự khẩn trương, càng càng cảm thấy chờ mong cùng một chút sợ hãi, lúc trước Đỗ Địch An từng đã nói với hắn, bảy ngày sau hắn sẽ trở thành vị Giáo hoàng mới, đến lúc đó hắn chỉ cần kế vị là được, chuyện còn lại đều không cần quản, hắn sẽ quản lý tốt tất cả. Hôm nay xem ra không phải là lời nói đùa, hình như trở thành sự thật rồi.

Tựa như mộng đẹp, nhào tới trong hiện thực.

- Đây là mộng? Đây không phải mộng?

Barry dùng sức nắm lấy ngón tay, móng tay đâm sâu vào, cảm giác đau đớn khiến hắn vô cùng kích động, nhưng hơn nữa là sợ hãi, trong suy nghĩ của hắn, Giáo hoàng là chí cao vô thượng, mà mình bừa bãi vô danh, thật có thể làm Giáo hoàng sao? Những người khác sẽ đồng ý sao? Họ có cười nhạo mình hay không? Sau khi trở thành Giáo hoàng, mình có thể quản lý tốt Quang Minh giáo đình sao? làm sao quản lý đây?

Những ý niệm này xẹt qua trong lòng hắn.

Nếu như El Norin biết rõ suy nghĩ của hắn trong giờ phút này, trong lòng sẽ cảm thấy im lặng, sau đó nhảy ra hai chữ: Vô tri.

Barry cũng không biết, địa vị cùng ý nghĩa của Giáo hoàng vượt xa tưởng tượng của hắn, nếu như có người biết rõ tình huống chân thật này, tuyệt đối không thể tin được một tên thực tập kỵ sĩ không hề bối cảnh lại không hề công huân như hắn lại có thể đảm đương vị trí Giáo hoàng.

Nhưng mà sự thật lại không thể tưởng tượng nổi, mặc dù là El Norin, đều cảm giác có chút không rõ rồi, hắn không thể tin được, bảy vị hồng y giáo chủ còn lại sẽ đồng ý chuyện không thể tưởng tượng như thế này chứ!

Mà sở dĩ hắn đồng ý, cũng là vì mệnh lệnh của Richeliu truyền đạt xuống, hắn lại là tâm phúc của Richeliu, không cách nào cự tuyệt được, nhưng những người khác có thể cũng không phải là như thế, sau khi nhưng giáo chủ hội nghị bắt đầu, số phiếu biểu quyết hoàn toàn trái ngược với những gì hắn nghĩ, tất cả mọi người lại nhất trí đồng ý!

Không một người bác bỏ vị thực tập kỵ sĩ này, từ tầng dưới cùng lại nhảy lên trở thành Giáo hoàng!