← Quay lại trang sách

Chương 726 Thấu Triệt

Nội Bích, một chỗ trong Thiên Điện tu đạo viện.

-Trưởng lão, bức khu vừa mới truyền mật hàm khẩn cấp đến!

Một tu sĩ trung niên nhân mặc đạo bào trắng noãn thấp giọng cung kính nói, đồng thời hai tay đưa mật hàm lên. Stuaro đang xử lý một số tài liệu trên bàn làm việc thấy vậy khẽ nhíu mày, đưa tay tiếp nhận.

Trung niên nhân lập tức bước nhẹ, tiến lên đưa vào trong tay hắn. Mở ra mật hàm màu đen, Stuaro nhanh chóng nhìn lướt qua, hai mắt già nua lập tức hơi nheo lại, hiện lên một tia sâm lãnh:

- Richeliu lão già này, rõ ràng dám tự tiện truyền giáo hoàng vị? Trở thành Giáo hoàng nhiều năm như vậy, hắn tự cho là mình đã đủ lông đủ cánh rồi hay sao?

- Trưởng lão, theo ta thấy có lẽ chuyện này có nguyên nhân gì đó.

Trung niên nhân cúi đầu nói. Tông mày Stuaro khẽ nhúc nhích, thanh âm lạnh lùng nói:

- Năm vị Giám giáo Sứ không có truyền tin tức trở lại sao, chuyện lớn như vậy bọn hắn cũng không biết? Hay là nói, bọn hắn đã bị giết?

Đỉnh đầu trung niên nhân cúi thấp càng thấp:

- Thuộc hạ cũng cho là như vậy.

Stuaro chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phương xa, bàn tay vò nát mật hàm:

- Có thể giết chết năm vị Giám Giáo Sứ lặng yên không một tiếng động, lại có thể khống chế Richeliu, ít nhất cũng là đúng cao thủ cấp bậc Khai Hoang giả, thế lực khác phản ứng thế nào, có thể phỏng đoán ra là thế lực phương nào âm thầm nhúng tay không?

- Điểm ấy, thuộc hạ vẫn còn đang điều tra.

Trung niên nhân thấp giọng nói. Stuaro cúi đầu dừng trên thân hắn, sau một lúc mới chậm rãi dời ánh mắt, thanh âm lạnh lùng nói:

- Để Dell Fanny mang bọn người Francis đi Ngoại Bích điều tra một chút, tuy đây là mảnh đất man di bị phóng xạ ăn mòn rớt lại phía sau, nhưng cũng là một phần trong chiến lược của chúng ta, tuyệt không không thể khinh địch để mất, huống chi dám đoạt trái cây từ trong tay của chúng ta, thì phải có giác ngộ bị chặt tay!

- Vâng!

Trong lòng trung niên nhân nghiêm nghị, cúi đầu đồng ý.

...... Nghi thức kế vị chấm dứt, đại danh tân nhiệm Giáo hoàng Barry được đăng lên trang đầu tất cả các loại báo chí, truyền khắp các nơi hẻo lãnh của bức khu. Trong lúc nhất thời ngoại trừ thợ mỏ dưới mặt đất khu dân nghèo cùng với mạo hiểm giả ở ngoài khu phóng xạ, cơ hồ là không người nào không biết.

Dưới sự dẫn dắt của Richeliu, Barry nơm nớp lo sợ ứng phó tất cả đại nhân vật của các thế lực phái tới, sau đó được Richeliu dẫn tới chỗ ở của Giáo hoàng tại Thánh Quang Minh Điện, cũng là nơi Richeliu đã từng ở. Vừa mới tới Thánh Quang Minh Điện, Barry còn chưa kịp sợ hãi thán phục tòa "Tẩm cung" hùng vĩ cùng hoa lệ này đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang ngồi trên vương tọa, chỉ là mặc dù người kia diện mạo quen thuộc, nhưng khí chất tản mát ra so với thiếu niên hiền lành trong trí nhớ của hắn giống như hai người khác nhau. Mặc dù như thế, hắn không suy nghĩ gì nữa, kích động nhanh chóng chạy tới nói:

- Địch, Địch An, ta thật sự thành Giáo hoàng rồi!

- Làm càn!

Kacheek đứng ở bên cạnh Đỗ Địch An lập tức quát tháo:

-Xưng hô thiếu gia nhà ta như thế sao?!

Đỗ Địch An hơi đưa tay, ý bảo không sao. Barry ngơ ngác một chút, chợt phản ứng, vui sướng cùng kích động mãnh liệt trong lòng lập tức tỉnh táo lại, hắn chợt nhớ tới một màn này đã được Đỗ Địch An đoán từ bảy ngày trước đó, nói cách khác, tất cả chuyện này đều là sự xắp đặt của hắn, nghĩ đến những thứ này, trong lòng của hắn không khỏi cảm thấy kính sợ thật sâu.

Lúc trước lên đài chứng kiến vô số ánh mắt nhìn lên hắn thấy cực kì rung động, hắn biết rõ, vị trí mình đang ngồi này là cao thượng cỡ nào, vĩ đại cỡ nào, nhưng vị trí vĩ đại như vậy ở trước mặt Đỗ Địch An hình như vẫn không có ý nghĩa gì.

- Thiếu gia.

Barry lập tức cúi đầu, xưng hô giống như đoạn thời gian được huấn luyện ở Ryan gia tộc.

- Ta và ngươi là bằng hữu, không cần như thế.

Đỗ Địch An khoát tay nói. Barry hôm nay đã sớm không phải đứa nhỏ vô tri lúc trước nữa, làm sao có thể bởi vì Đỗ Địch An khách khí mà thật sự tin là thật, hắn lập tức lắc đầu nói:

- Thiếu gia, ngài nguyện ý để cho ta làm huynh đệ của ngài là vinh hạnh của ta, nếu như lúc trước không có ngươi thì sẽ không có ta ngày hôm nay, ngươi vĩnh viễn đều là thiếu gia của ta.

Nói xong hắn cúi đầu hành lễ. Đỗ Địch An lập tức đứng dậy, nâng cánh tay của hắn lên nói:

- Ngươi cũng vĩnh viễn là huynh đệ của ta, ngươi nguyện ý tin tưởng ta là vinh hạnh của ta!

Nhìn vào ánh mắt chân thành tha thiết của Đỗ Địch An, hốc mắt Barry hơi ẩm ướt, cảm động không thôi. Kacheek nhìn thấy thái độ Đỗ Địch An khác thường không khỏi âm thầm lắc đầu, trong lòng bĩu môi, dối trá! Vô sỉ!

Đỗ Địch An nói ra:

- Hôm nay ta tới tìm ngươi chủ yếu là tới bảo hộ ngươi.

- Bảo hộ ta?

Barry khẽ giật mình, đột nhiên trong lòng cảm thấy vài phần khẩn trương. Trong mắt Richeliu đang yên lặng đằng sau chợt hiện lên một ít hào quang, cúi đầu lặng yên không lên tiếng. Đỗ Địch An nhìn lại hắn, chậm rãi nói:

- Ngươi nên biết, trả giá cùng thu hoạch là đồng giá, nói thật, cho ngươi ngồi trên vị trí này ta đã cân nhắc thật lâu, làm Giáo hoàng không phải dễ dàng như vậy, thời thời khắc khắc đều phải đối diện với Hắc Ám giáo đồ cùng với thế lực khác ám sát, điểm này chắc hẳn Richeliu đại nhân phi thường hiểu rõ, đúng chứ?

Richeliu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía Barry bên cạnh, khẽ gật đầu:

- Đúng vậy, vinh dự cùng hi sinh là cùng tồn tại, lúc lấy được phần vinh dự này phải chuẩn bị sẵn tinh thần tùy thời hi sinh.

Nghe vậy Barry lập tức hơi khẩn trương lên, nhưng không biểu lộ ra, chỉ là bằng vào lịch duyệt của hắn lại không có biện pháp che dấu tâm tư của mình. Đỗ Địch An nhìn ra tâm tư của hắn, ánh mắt dừng lên người hắn, nói:

- Richeliu đại nhân nói không sai, muốn mang vương miện phải có giác ngộ hi sinh, ngươi sợ hãi sao?

Barry nhìn vào ánh mắt thâm thúy không chút tạp niệm nào của Đỗ Địch An, đột nhiên cảm thấy một cỗ dũng khí trào lên ngực, hắn cắn răng nói:

- Không sợ!

Đỗ Địch An vỗ vỗ bờ vai của hắn, gật đầu nói:

- Rất tốt, ngươi cũng không cần phải lo lắng, lần này ta tới là để bảo vệ ngươi, có ta ở đây không người nào có thể gây tổn thương cho ngươi, trừ phi ta chết!

Trong lòng Barry nóng lên, cảm động nói:

- Không được nói như vậy, phải chết cũng là ta chết, lúc trước mạng của ta chính là ngươi cho, nếu như là hi sinh vì ngươi, ít nhất ta cũng đã báo ân rồi!

Báo ân... trong lòng Đỗ Địch An yên lặng thì thầm hai chữ này, đồng thời thầm cảm tạ với một người, đó chính là Đại a di Mai Sơn cô nhi viện, ý niệm báo ân như vậy cũng là Đại a di truyền thụ cho những cô nhi như bọn hắn.

- Đợi lát nữa ngươi truyền lệnh lệnh cho nguyên tố Thần Điện, nói mời ta tới thương thảo sự tình Thần Thuật, như vậy sau này ta có thể quang minh chính đại định cư ở chỗ này bảo hộ ngươi rồi.

Đỗ Địch An nói ra. Barry trịnh trọng gật đầu.

Recheliu thấy vậy thở dài trong lòng, biết rõ Đỗ Địch An muốn vươn tay tới hạch tâm cơ cấu của giáo đình, nguyên tố Thần Điện rồi.

Vào ban đêm, các nơi tại khu buôn bán đèn đuốc sáng trưng, tất cả tửu quán trên đường cùng với tất cả gia đình đang lúc dùng cơm đều đang bàn luận sự tình Giáo hoàng luân chuyển hôm nay, nhất là mấy hạng cải cách được Barry thông báo ra ngoài có không ít quý tộc nông thôn cùng phú thương nói chuyện say sưa. Mà những tiểu thư thiếu gia quý tộc nông thôn này thì càng hiếu kỳ tuổi tác cùng tướng mạo của Barry.

- Tân nhiệm Giáo hoàng quả nhiên giống như Antonia đại sư ca tụng, quá vĩ đại rồi, từ nay về sau chúng ta sinh hoạt ít nhất có thể sung túc gấp đôi!

- Đúng vậy a, Quang Minh giáo đình rất tốt, mạnh hơn nhiều so với quân bộ, năm năm chiến tranh liền chinh phạt quân lương.

- Quân bộ chính là cái rắm, quý tộc đánh nhau bọn hắn can ngăn, còn tìm chúng ta đòi hỏi tiền, buồn nôn!

- Xuýt, nhỏ giọng một chút, để người của quân bộ biết, coi chừng bắt ngươi ngồi tù.

- Nói đúng, chúng ta hay vẫn nên nói chuyện tân nhiệm Giáo hoàng đi, ta nghe nói một vị Truyền Kỳ kỵ sĩ của kỵ sĩ Điện Đường đã công khai ca tụng tân nhiệm Giáo hoàng vĩ đại rồi, nghe nói tuổi của vị tân nhiệm Giáo hoàng này không lớn, còn là một người tuổi trẻ, chậc chậc.

- Trẻ tuổi như vậy đã có tài hoa cùng vinh quang như vậy, so với vị thiên tài Đỗ Địch An tạo ra Truyền Kỳ Thần Thuật kiacòn đáng sợ hơn, đều là thiếu niên anh hùng a!

- Đúng vậy, ta vốn tưởng rằng vị Thần Thuật thiên tài kia cũng đã là nhân vật trăm năm khó gặp rồi, tuổi còn trẻ thành tựu đã vô tiền khoáng hậu, không nghĩ tới vị tân nhiệm Giáo hoàng này cũng là như thế. Bất quá trước kia tại sao không nghe thấy nửa điểm tin tức của hắn?

- Ngươi biết cái gì, nhất định là Quang Minh giáo đình đã sớm tài bồi hắn làm tân nhiệm giáo hoàng rồi, sao có thể khinh địch như vậy được, trừ phi đầu óc bọn hắn đã bị hư mất.

- Đúng vậy, Hắc Ám giáo đồ nếu biết rõ nhân vật như vậy là Giáo hoàng, hận là không thể mỗi ngày phái người tới ám sát a!

- Vẫn là vị huynh đệ kia nhìn thấu triệt!

- Quá khen, các vị, chúng ta nên cạn một chén lớn cho vị tân nhiệm Giáo hoàng vĩ đại kia!

- Cạn ly!!

Trong tửu quán vô số hào khí vang lên, âm thanh chạm cốc đinh đinh đang đang không ngớt.