← Quay lại trang sách

Chương 725 Ma Vương khoan dung

Phát giác được Richeliu tới, Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt, giương mắt nhìn hắn hỏi:

- Nghi thức tiến hành thế nào rồi?

- Đang trong thời gian tiến hành, không có sai lầm gì, xin đại nhân yên tâm.

Richeliu cúi đầu khiêm tốn nói, chuyện cho tới lúc này, hắn đã buông bỏ thân phận của mình, thái độ đối với Đỗ Địch An rất cung kính.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu:

- Đợi nghi thức kế vị của hắn kết thúc, đưa những gì chúng ta chuẩn bị từ trước cho hắn phát biểu đi.

- Ta biết rồi.

Richeliu gật đầu.

Đỗ Địch An chậm rãi thu hồi ánh mắt, ánh mắt lại lần nữa chuyển xuống mặt đất, lần nữa lâm vào suy nghĩ. Richeliu trộm nhìn hắn một cái, thấy không có chuyện của, lúc này mới chậm rãi lui xuống. Lúc mặt trời lên tới đỉnh, nghi thức cũng được tiến hành đến khâu cuối cùng, một mình Barry đứng ở trên tế đàn, quay mặt nhìn xuống dưới, tuy trong lòng khẩn trương, nhưng tất cả lực chú ý đều tập trung vào Thánh kinh trong tay mình, cũng không khó khăn như mình nghĩ.

Bản Thánh kinh này vô cùng dày, nhưng vị trí hắn mở ra lại có kẹp một tầng giấy khác, bên trên là cổ ngữ của Thánh kinh đã được lão sư phiên dịch sang ngôn ngữ hiện đại, tối hôm qua hắn đã đọc đi đọc lại không sai một chữ. Giờ phút này chỉ cần nói như lúc tập là được, tuy có vẻ hơi khẩn trương, nhưng cũng không xuất hiện sai lầm.

Ai cũng không biết trong trời khắc trang nghiêm, người đang đọc Thánh kinh tràn ngập thành kính cùng bác ái trên đài trong đầu lại chỉ nghĩ không được phạm sai lần. Một lát sau rốt cục đã đọc xong Thánh kinh, Barry nhẹ nhàng thở ra, khép Thánh kinh lại, lúc này mới cảm giác hai tay đã có chút cứng ngắc.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, lập tức nhìn thấy vô số cái đầu đen như mực, cùng với nguyên một đám đại nhân vật khí thế bất phàm ở hàng trước đang phóng ánh mắt tới. Những ánh mắt này giống như thấy rõ tất cả, xem thấu tất cả nội tình của hắn.

Lúc này, Richeliu dẫn hai lão giả toàn thân khoác trường bào màu tuyết trắng, hai trong tay người lần lượt bưng một cái khay, bên trên là quyền trượng Giáo hoàng cùng với Thánh Vương quan.

Sắc mặt Richeliu nghiêm túc, bước đi trầm ổn, từng bước một đến gần Barry. Lần đầu Barry nhìn thấy Giáo hoàng nghiêm túc như vậy, trong lòng nhảy dựng lên, có chút khẩn trương, không biết nên làm thế nào cho phải.

Richeliu nhìn thấy sự gấp rút trong mắt thiếu niên này, trong lòng bỗng nhiên tuân ra một hồi phiền muộn cùng thương cảm. Tuy chuyện này là ý của Đỗ Địch truyền cho hắn, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới người thay thế chính mình trở thành tân Giáo hoàng lại là một thiếu niên non nớt như thế.

Hắn cảm giác có chút hổ thẹn với Giáo hoàng khoá trước, cùng với ngọn núi chính mình đã từng yêu quý này. Trầm mặc một lát, lúc tiếng chuông truyền đạo vang lên, Richeliu tỉnh táo lại, thu hồi tạp niệm trong lòng tiến hành nghi thức, một bên nói lời ca tụng cùng nhắc nhở, một bên giao quyền trượng cùng vương miện của mình cho Barry ( Borhton chú ý là dùng tên giả).

Trên đầu Barry vốn là đội mũ màu trắng che mái tóc đen của hắn, lúc Richeliu đội vương miện lên cho hắn cũng không gỡ chiếc mũ này xuống mà trực tiếp đội lên trên, tuy người người tinh ý thấy một màn như vậy sẽ cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng đại đa số người cũng chưa thấy qua nghi lễ Giáo hoàng kế vị, cũng không biết truyền thống Quang Minh giáo đình nên cũng không chú ý nhiều.

Khẽ đảo mắt, trên thân Barry đã khoác lên áo bào Giáo hoàng tôn quý, cùng với vương miện đại biểu Thánh, tay nắm quyền trượng được Quang Minh thần giao phó, đứng ở tế đàn cao cao, mặc dù trong mắt của hắn tràn ngập khẩn trương cùng bất an, nhưng cũng đã bắt đầu có khí chất. Trên quảng trường phát ra tiếng hoan hô như biển gầm, giống như sóng biển liên tục không ngớt. Nhìn thấy mọi người thét gào hoan hô, trong lòng Barry dần dần có sự tự tin, cùng với thể nghiệm trước nay chưa từng có. Trong tiếng, Richeliu đưa quyển trục trong tay cho Barry, thấp giọng nói:

- Hôm nay ngươi đã là tân nhiệm Giáo hoàng, vừa mới kế vị, dựa theo quy củ cần phải bày tỏ cách nhìn của ngươi đối với tương lai của Quang Minh giáo đình, cùng với công kích Hắc Ám giáo đình. Chờ ngươi tự thuật xong thì ban phát ân trạch của ngươi cho những người ở đây.

Barry liền giật mình, lập tức tỉnh ngộ lại. Đợi tiếng hoan hô sau kết thúc, Barry ho nhẹ một tiếng, cố lấy dũng khí, mở quyển trục ra quét qua một lần đã biết đại khái nội dung, lúc này từ từ ca tụng. Trên quảng trường vô số người lắng tai nghe, đây cũng là mục đích chủ yếu hôm nay bọn hắn tới đây.

... Ta tuyên bố kể từ hôm nay, Quang Minh giáo đình giảm một nửa thuế che chở! Từ nay về sau, tất cả hương trấn nghèo khó, đều có thể xin giúp đỡ người nghèo với Quang Minh giáo đình...

Barry nói thật to, tận lực khiến cho thanh âm vang xa.

- Điểm thứ hai, kể từ hôm nay, Quang minh giáo đình đặc xá tất cả tội phạm trong vòng năm năm...

Dưới đài một mảnh hoan hô giống như Lôi Minh. Những đại nhân vật của quân đội cùng sở thẩm phán, kỵ sĩ Điện Đường Truyền ngồi ở hàng trước nghe được liền trợn mắt há hốc mồm, ân trạch thứ nhất hẳn là quá lớn đi? Thuế che chở giảm phân nửa, cái này phải tổn thất bao nhiêu tiền a? Ít nhất cũng bằng một năm thu nhập của một tập đoàn lớn đi?! Về phần điều thứ hai lại ở trong dự liệu của bọn hắn, những Giáo hoàng đời trước lúc kế vị cũng tiến hành đặc xá một loạt tội phạm.

- Điểm thứ ba, khôi phục thân phận thiên tài Truyền Kỳ 'Đỗ Địch An' nguyên tố Thần Điện, Đỗ Địch An đại sư từng bị Hắc Ám giáo đình hãm hại, trải qua thẩm tra kỹ càng đã trả lại sựu thanh bạch cho Đỗ Địch An đại sư, hôm nay tiếp khôi phục thân phận Đỗ Địch An đại sư...

Barry đọc đến đây, trong lòng có chút kích động, lúc trước Đỗ Địch An bị phong sát toàn diện khiến hắn rất lo lắng, không nghĩ tới hôm nay lại được bỏ niêm phong rồi.

- Điểm thứ tư, kế hoạch giúp đỡ người nghèo ở khu dân nghèo hôm nay chính thức bắt đầu...

Khẽ đảo mắt, Barry nói một hơi nói hết sạch nội dung bên trong mới thu hồi quyển trục. Trên quảng trường tiếng vỗ tay như lôi đình, hoan hô không nghỉ. Nhất là những phú thương, bình dân tập trung ngoài sân rộng, bọn họ cảm kích từ trong nội tâm. Những ân trạch này, ngoại trừ miễn giảm thuế che chở còn có rất nhiều thuế vụ khác. Phải biết rằng những thuế vụ trầm trọng này vẫn luôn là tảng đá lớn đè nặng trong lòng bọn họ, hôm nay lại giảm bớt được phân nửa, làm sao có thể không kích động hoan hô?

Richeliu ở bên cạnh yên lặng nhìn, trong mắt có chút phức tạp, không biết đến cùng Đỗ Địch An là nghĩ như thế nào, hắn vốn tưởng rằng Đỗ Địch An sẽ hội mượn cơ hội này đề cao các phương diện thuế vụ, nghiền ép sạch sẽ của nhân dân, thu tất cả tài phú vào trong tay của mình.

Nhưng không nghĩ tới, hắnlại hoàn toàn trái lại, chẳng những không nghiền ép bình dân, ngược lại cho bình dân càng nhiều cơ hội, càng nhiều trợ giúp. Hắn không biết, Quang Minh giáo đình rơi vào trong tay tiểu ma đầu Đỗ Địch An này đến cùng là tốt hay xấu, đồng thời có chút hổ thẹn. Ở phương diện này chính mình rõ ràng còn làm không tốt bằng tiểu quỷ âm hiểm độc ác này.

Luận làm Giáo hoàng, hình như chính mình còn không bằng hắn, sỉ nhục! Kacheek nghe được Barry đang cao giọng đọc bên ngoài, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhìn Đỗ Địch An cung kính nói:

- Thiếu gia, rốt cục thân phận của ngài đã khôi phục, có thểkhông cần che dấu nữa rồi.

- Có thể giải cứu mình, cũng chỉ có chính mình mà thôi.

Trong đôi mắt đen nhánh của Đỗ Địch An hiện lên một ít thâm trầm.