← Quay lại trang sách

Chương 728 Quay Về

Boree vội hỏi:

- Điện Chủ, không có nghiêm trọng như vậy chứ, hơn nữa coi như là Nội Bích có di chuyển, chúng ta chủ động lấy lòng cũng sẽ không có sao chứ?

- Ngu xuẩn! Nếu như sau lưng Giáo Đình là Nội Bích điều khiển, ngươi cho rằng quân đội, sở thẩm phán sẽ không di chuyển sao?!

Wilker - Jones tức giận mà nhìn hắn:

- Bọn hắn sau lưng đều có thế lực lớn trong nội bích khu làm chỗ dựa, tuy kỵ sĩ Điện Đường chúng ta phong quang ở Ngoại Bích, nhưng căn cơ nông cạn trong Nội Bích, hoàn toàn không thể so sánh với bọn hắn. Một khi chiến hỏa của nội bích khu nổ ra lan ra tới Ngoại Bích, kỵ sĩ Điện Đường chúng ta chính là gặp nạn đầu tiên!

Ba thụy ngây người, các trường lão khác cũng có chút kinh ngạc mà nhìn hắn, bí mật như vậy trước kia chưa từng được nghe hắn nói. Wilker - Jones nhìn qua phản ứng của hắn, không dấu diếm nữa nói:

- Qua nhiều năm như vậy kỵ sĩ Điện Đường Chúng ta kết giao khắp nơi, đã lấy được quý tộc Ngoại Bích kính yêu, lại được Giáo Đình tôn kính, mặc dù là quân đội cũng không dám khinh thị chúng ta, nhìn mặt ngoài chúng ta rất cường đại, là tín ngưỡng của tất cả kỵ sĩ, nhưng nhiều năm như vậy vì sao chúng ta chỉ cố tự thủ, chưa từng tích cực phát triển thế lực?

- Đây không phải là bởi vì chúng ta thờ phụng chuẩn tắc, không vô cớ tranh đấu cùng người khác, mà là nội tình chúng ta không hùng hậu được như bọn hắn!

Nghe được hắn nói, sắc mặt Boreeò biến hóa, không nghĩ tới còn có ẩn tình như vậy, càng làm cho hắn không nghĩ tới chính là, vật trói buộc bọn hắn lại không phải là tín ngưỡng chuẩn tắc mà mình tôn kính mà chỉ là thứ thô tục, nói trắng ra là không đủ mạnh!......

Ngày kế tiếp Đỗ Địch An trở lại nguyên tố Thần Điện, sự xuất hiện của hắn lập tức gợi ra vô số ánh mắt cùng hoan hô, lúc Barry kế vị Giáo hoàng, hưng phấn nhất chính là nguyên tố Thần Điện.

Từ khi Đỗ Địch An bị bắt bởi tội danh bí mật cấu kết với Hắc Ám giáo đồ, nguyên tố Thần Điện lâm vào trạng thái mê man, hình tượng bên ngoài cũng giảm xuống không ít. Mặc dù là ở phía trên cấm được bàn về chuyện này,nhưng đám Thần Thuật sư cũng sẽ bí mật nghị luận.

Dù sao bọn hắn không thể nào cứ như vậy quên người này, bất cứ khi nào bàn về Thần Thuật đều không nhịn được mà đàm luận đến người này, nhất là Thần Thuật sư Mộc hệ cùng Lôi hệ, sau khi Đỗ Địch An rời đi liền chỉ nghiên cứu lại nguyên lý của Mộc hệ Thần Thuật cùng cột thu lôi Đỗ Địch An lưu lại. Cái tên "Đỗ Địch An" này dĩ nhiên đã trở thành một tấm bia to không thể vượt qua trên con đường Thần Thuật sư!

Coi như "Khí" hệ Thần Thuật bị cấm, nhưng vẫn không thiếu lúc đám Thần Thuật sư tâm động đối với khí hệ Thần Thuật ban đầu, vụng trộm nghiên cứu bên trong lâu đài cổcủa mình. Dù sao đây là một Tân Thế Giới hoàn toàn bất đồng, mị lực lớn không gì sánh được!

- Đỗ đại sư!

- Đỗ Địch An đại sư!

- Lão sư!

- Lão sư!

Trong một mảnh tung hô ầm ĩ, Đỗ Địch An nghe được một xưng hô bất đồng, hắn nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ trong đám người dốc sức liều mạng chen đến bên này, trong miệng không ngừng kêu "Lão sư", nhưng thanh âm bị chung quanh bao phủ, nếu hắn không có thính giác kinh người, phân nửa cũng khó có thể phát giác được. Nhìn thấy người này Đỗ Địch An lập tức nhớ tới, lúc hắn bị bắt tới vách tường trong có thu một đệ tử, hình như gọi là Edward. "

- Lão sư!

Edward dùng hết lực lượng toàn thân lách vào, sợ bỏ lỡ cơ hội lần này. Đỗ Địch An đi về hướng Edward, đám người tách ra rất nhanh lộ ra một con đường cho Edward.

- Lão sư!!

Edward nhìn Đỗ Địch An gần trong gang tấc, kích động suýt nữa nước mắt chảy ròng, mặt đỏ lên. Đỗ Địch An nhìn thấy nét mặt của hắn liền biết rõ không đơn thuần là vui đến phát khóc, hỏi:

- Sau khi ta rời đi bị ủy khuất sao?

Edward đang ngăn không cho nước mắt rơi xuống lập tức khóc, không nghĩ tới sau khi gặp mặt câu đầu tiên Đỗ Địch An nói đã chạm vào chỗ sâu nhất trong nội tâm của hắn. Hắn chỉ cảm thấy tất cả ủy khuất cùng thống khổ, tại thời khắc này tựa hồ cũng không coi vào đâu nữa rồi, hắn cắn răng, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt, nói:

- Không có, lão sư, ta không có ủy khuất!

Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn hắn một cái, cũng không hỏi kỹ, chỉ nói:

- Từ nay về sau ngươi sẽ không phải chịu ủy khuất nữa, lúc ta không có ở đây phải chịu ủy khuất, coi như là phát triển kinh nghiệm cho ngươi đi.

- Dạ! Lão sư!

Edward dùng sức gật đầu, trong hốc mắt ướt sũng lộ ra vẻ kiên quyết. Đỗ Địch An vỗ vỗ bờ vai của hắn:

- Đi theo ta.

- Dạ, lão sư!

Edward kiên định nói. Đỗ Địch An tay nắm lấy Helisha, chậm rãi đi vào trong nguyên tố Thần Điện, sau khi trải qua từng tòa kiến trúc, dạo qua một vòng liền tiến thẳng về núi, không hội họp với những đại sư này.

Edward theo sau Đỗ Địch An cùng lên xe ngựa. Đỗ Địch An cùng Helisha ngồi trong xe, Edward ngồi bên cạnh, dưới sự hỏi thăm của Đỗ Địch An, hắn kể sinh hoạt của mình mấy ngày này.

Đỗ Địch An lẳng lặng nghe, không khác biệt lắm với suy nghĩ của hắn, bởi vì lúc mình bị bắt chính là lúc thanh danh của mình lên cao nhất, hài tử trở thành học sinh của mình lại chưa từng được dạy một ngày đã trở thành trò cười của tất cả người, nhất là người sinh hoạt chung một chỗ cùng hắn, mỗi ngày đều lấy giễu cợt hắn làm niềm vui.

Mặc dù hắn muốn thí nghiệm nghiên cứu của chính mình, nhưng hắn chỉ là một Sơ cấp Thần Thuật sư nho nhỏ, bị ép muốn cùng ở một gian phòng với những người khác, cũng không được phân phối tòa thành riêng, hơn nữa tài nguyên chế tạo Thần Thuật cần xin bên trên, gặp không ít trở ngại, sinh hoạt vô cùng buồn khổ cùng biệt khuất, thậm chí không có người nào nguyện ý dạy bảo Thần Thuật mới cho hắn.

Dù sao thân phận của thầy hắn quá mẫn cảm. Đỗ Địch An nhìn qua phong cảnh bên ngoài, lẳng lặng nhìn xa xa. Sau khi Edward nói xong, cũng theo Đỗ Địch An ánh mắt nhìn lại, suy nghĩ rất nhanh đã bay xa, lúc xẹt qua từng tòa kiến trúc Thanh Sơn, đột nhiên hắn cảm thấy không có gì là khó khăn, thế giới rất lớn, hắn muốn bằng cố gắng của mình nắm giữ vận mệnh của mình!

Đỗ Địch An mang theo Edward đi tới thánh điện của Barry, đồng thời để Kacheek vận chuyển một ít hành lý của mình tới, những hành lý này là một ít tài liệu đơn giản hắn cần thí nghiệm.

Thánh Thần Điện phi thường lớn, Đỗ Địch An chiếm dụng phần lớn diện tích, Edward bị Đỗ Địch An đuổi lên đỉnh núi bên ngoài Thiên Điện, mặc dù Barry chung sống một phòng cùng Đỗ Địch An, nhưng ban ngày đều ở trên quảng trường luyện tập kiếm thuật của Đỗ Địch An truyền thụ cho hắn, do thiên tài kiếm thuật Riley Đỗ Địch An mang đến ở bên cạnh chỉ đạo.

Vì mượn màng cải biến khuôn mặt của trưởng lão Hắc Ám giáo đình, không có người nào nhận ra vị chỉ đạo tân nhiệm Giáo hoàng luyện kiếm này đã từng là thiên tài kiếm thuật Riley trên dưới Quang Minh giáo đình không người không biết.

Khẽ đảo mắt, Đỗ Địch An đã đến ở Thánh Thần Điện được ba ngày.

Hô! Đỗ Địch An làm hết thí nghiệm, đi tới bên giường, đốt một điếu thuốc thơm hút vào, khẽ nhả ra làn khói, từ ngoài cửa sổ ngắm nhìn phương xa, nơi đó là hướng nội bích khu, lờ mờ có thể nhìn thấy hình dáng Thán Tức Chi Tường.

- Thiếu gia, vì sao ngài cùng Richeliu đại nhân đều thích hút cái điếu thuốc này, nó rất tốt sao?

Barry đi vào Thần Điện, nhìn thấy Đỗ Địch An đứng ở bên giường không khỏi hiếu kỳ hỏi. Đỗ Địch An không quay đầu lại, trong đôi mắt bị khói che mờ mơ hồ lộ ra một ít ảm đạm, chậm rãi nói:

- Có lẽ là bởi vì nó chỉ thương phổi, không thương tâm.