Chương 729 Ám Sát
Hắn nghĩ đến những ngày đã trải qua cùng nhau, có một nỗi buồn không biết từ đâu ập tới, hắn miễn cưỡng mỉm cười nói:
- Nếu nó làm hại đến phổi, tốt nhất là đừng hút.
Đỗ Địch An khẽ hút một hơi, chậm rãi nhả ra, khói lượn lờ, yên lặng không nói gì.
Barry nhìn hắn chăm chú, thấp giọng nói:
- Thiếu gia, đi trên con đường này, chỉ có một mình người, chắc chắn từng rất khổ cực, nhưng hiện giờ chúng ta đã đứng ở trên đỉnh cao, đã đạt được ước mơ của vô số người, từ nay về sau cũng không ai có thể tổn thương chúng ta nữa.
- Không có thứ gì gọi là đạt được, ta liên tục thất bại, hơn nữa sẽ vẫn tiếp tục thua, cho tới khi sinh mệnh này kết thúc.
Đỗ Địch An tự lẩm bẩm, tựa như nói cho chính mình nghe.
Barry cảm thấy buồn phiền một hồi, nhưng hắn không hiểu sự âu sầu này từ đâu mà tới, cũng không hiểu lời nói của Đỗ Địch An có ý gì, càng không biết Đỗ Địch An dù đã ở đỉnh cao, vì sao cảm xúc còn có thể suy sụp như vậy. Như thể có một khoảng cách vô hình ngăn cách ở giữa bọn họ, dường như phân chia ra làm hai thế giới, mà thế giới nơi Đỗ Địch An đang đứng ở kia, gần trong gang tấc nhưng lại giống như ở một nơi xa mà hắn vĩnh viễn không với tới.
Hắn rơi vào trầm mặc, không biết nên nói gì.
Qua hồi lâu, hắn mới nghĩ tới một chuyện, đôi mắt hơi loé lên, lập tức nói:
- Thiếu gia, chúng ta đem Jose tới đây đi, một mình hắn ở trong quân đội, không ai chăm sóc, chắc là rất khó khăn.
Đôi mắt Đỗ Địch An từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng, ngón tay khẽ dập tắt tàn thuốc, bật ra khỏi cửa sổ, xoay người đưa lưng về phía Barry:
- Jose còn có nhiệm vụ của hắn, sau đó sẽ sớm trở lại với chúng ta thôi.
Barry có chút mở miệng muốn nói, nhưng vẫn nhịn xuống.
Đêm tới, trên quảng trường San Marco lại sáng như ban ngày, xung quanh là đèn đường được treo cao bên trên những cột đá. Trên những cột đá còn được khảm những viên đá huỳnh quang, soi rõ từng hạt bụi nhỏ trên nền quảng trường.
Đỗ Địch An mở hộp thức ăn bằng gỗ trên bàn, bên trong là một khối thịt tươi đầm đìa máu, máu tươi chảy xuống dưới đất, mùi tanh nồng đậm khiến cho bên Helisha có chút xôn xao, khoé miệng hơi mở ra một khe hở, như có nước miếng chảy ra.
Đỗ Địch An lấy dao ăn bên cạnh hắn ra, cắt một khối thịt nhỏ đưa tới miệng nàng.
Thân thể Helisha khẽ run, nhưng không lập tức mở miệng ăn.
Ánh mắt Đỗ Địch An ôn nhu, hắn khẽ lắc chiếc chuông trên cổ tay, chiếc chuông phát ra tiếng leng keng ngắn ngủi, đều đặn. Sau khi nghe thấy tiếng leng keng, Helisha lập tức mở miệng,cắn một ngụm miếng thịt trên nĩa. Hàm răng trắng và bằng phẳng ban đầu của nàng giờ đã trở nên có chút sắc nhọn, ngấu nghiến ăn hết khối thịt, máu loãng còn thừa theo khoé miệng chảy xuống, lộ vẻ khá dữ tợn.
Đỗ Địch An chậm rãi cắt một khối thịt khác, nhẹ nhàng đưa tới cạnh miệng nàng.
Một miếng lại một miếng, Helisha ngậm miệng nhanh chóng nhám nháp và nuốt xuống. Độ Địch An rót một ly nước lạnh đưa cho nàng, để nàng mở miệng uống. Trải qua mấy ngày ở cùng nhau, hắn cơ bản đã nắm được loại thực phẩm của Helisha. Thực phẩm chủ yếu là thịt tươi, càng tươi càng tốt, còn là loại thịt gì thì không quan trọng, như khối thịt trước mặt hắn là một khối thịt bò.
Nếu như cho nàng ăn thịt đã được nướng chín, thế nào sau đó nàng cũng sẽ bị tiêu chảy, hơn nữa bởi vì không được dạy bước này, thường khi nàng bị tiêu chảy sẽ trực tiếp bị thải ra ngoài, làm bẩn quần áo.
Trừ khi là ở ngoài.
Đỗ Địch An còn cho nàng uống nước, hắn cho rằng mặc dù Helisha đã thi hoá, thân thể vẫn cần bổ sung đủ lượng nước như cũ, bất quá nàng không thể uống nước ấm, nếu không thân thể sẽ gặp phải hiện tượng nổi bọt khí. Tuy rằng điều này không ảnh hưởng gì đối với năng lực chiến đấu hay khả năng đi lại, nhưng sẽ làm xuất hiện những thay đổi của bề ngoài, trở nên dữ tợn, khó coi.
Trong quá trình thử nghiệm, Đỗ Địch An phát hiện, mặc dù nàng không cần uống nước và không cảm thấy khát nước, nhưng nếu như không cho nàng uống đủ nước, da dẻ nàng sẽ trở nên rất khô và lạnh.
Một lát sau, khi đã ăn xong khối thịt bò, Đỗ Địch An vỗ nhẹ vào sau lưng nàng để tránh nàng bị nghẹn, mặc dù hắn biết rằng nàng sẽ không bị nghẹn, nhưng vẫn không nhịn được mà làm như vậy.
- Nghỉ một lát, chút nữa chúng ta sẽ đi tắm. Đỗ Địch An khẽ nói với nàng.
Helisha yên lặng không nói gì, đôi môi đỏ mọng còn sót lại chút máu tươi, nhìn qua giống như một ma cà rồng lãnh diễm.
Đỗ Địch An nắm tay nàng, ánh mắt ôn nhu, thời điểm này luôn là lúc hắn thư thái nhất mỗi ngày, vì thế hắn sẽ không tự chủ được mà nói nhiều hơn:
- Chờ ta thống trị khu Nội Bích sẽ tìm được biện pháp đưa ngươi ra ngoài, chắc chắn bọn họ có biện pháp về phương diện này. Chờ ngươi hồi phục, ta sẽ mang ngươi đi thật xa khỏi nơi này, đến quê hương của ta. Ta muốn dẫn ngươi xem phong cảnh của quê hương ta, mang ngươi đi xem biển khơi.....
- Chúng ta sẽ sống ở bờ biển, cùng nhau già đi....
Đỗ Địch An ôn nhu nhẹ nhàng nói, đột nhiên khoé miệng Helisha khẽ động, trong đôi mắt thuần khiết lộ ra một tia hào quang.
Thấy cảnh như vậy, bỗng chốc Đỗ Địch An sợ run,trong đầu lập tức nảy ra một suy nghĩ mà chính mình cũng không dám tin, chẳng lẽ nàng nghe được lời nói của mình, ý thức của nàng đã khôi phục?
Hắn không nhịn được kích động, toàn thân có chút run rẩy, viền mắt có phần ẩm ướt, nhưng ngay sau đó, ảo tưởng tươi đẹp bị phá vỡ, chỉ thấy bỗng nhiên Helisha đứng dậy, bay vút ra như thanh kiếm.
Vèo một tiếng đã biến mất trước mắt Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An ngây người một lúc, ngoảnh lại nhìn, đã thấy Helisha bay vút ra ngoài, nhảy ra phía sau thần điện, nơi có một vách núi sâu không thấy đáy.
Đồng tử hắn hơi co lại, nhanh chóng đuổi theo phía trước, nhiệt cảm thị giác tự động được kích hoạt trong lúc khẩn cấp, khiến cho hình thế giới trước mắt phát sinh biến đổi, hắn thấy hai nguồn thân nhiệt ẩn dưới cửa sổ gần vách đá đang leo lên phía trước!
Ám sát?
Đỗ Địch An ngẩn người, sự kích động cùng ảo tưởng vừa xuất hiện trong lòng ngay tức khắc tan biến, như dầu đổ vào lửa, trong mắt hắn nổi lên một tia sát ý dày đặc cùng cơn thịnh nộ, xương trắng như ẩn như hiện bên ngoài da của hắn.
Ầm!
Một tiếng nổ bỗng nhiên truyền tới tựa hồ làm rung chuyển toàn bộ núi Uto!
Đỗ Địch An chạy tới chỗ cửa sổ, vừa muốn đi xuống, đột nhiên cảm giác được nguy hiểm, nhanh chóng nhảy về phía sau đã trông thấy cửa sổ bị vỡ tan, hai thân ảnh bay vào giữa thần điện.
Chính là Helisha ra tay trước đó cùng với một nữ nhân mặc hắc bào thướt tha, nổi bật.
Trên chiếc áo choàng đen kịt nổi bật kia, nữ nhân để lộ ra phần cánh tay trắng nõn như ngọc, nhẵn nhụi, tinh tế như gốm sứ.
Sau khi Helisha bị rơi xuống đất ngay lập tức ổn định, nhanh chóng bay ngược lại đánh về phía nữ nhân mặc áo bào.
Khuôn mặt bị che kín của nữ nhân mặc hắc bào đã sớm bị lộ ra. Tung người bay về phía sau, vừa muốn đứng lên đã trông thấy Helisha nhanh chóng tiến về phía trước, lập tức khuôn mặt nữ nhân biến sắc, vội vã lùi lại, ngón tay nhanh chóng đưa về bên hông. Tiếng lạch cạch vang lên, roi đen đột nhiên vung ra, tấn công Helisha phía đối diện.
Trước một màn này, Helisha không chút nao núng nâng tay lên, bàn tay mảnh khảnh trong nháy mắt đã bắt lấy roi đen đang bay tới, khuỷu tay dùng lực, kéo roi về phía mình, đồng thời mượn lực bay về phía trước, như dịch chuyển tức thời lao thẳng về phía nữ nhân mặc hắc bào. Biểu cảm lạnh nhạt xinh đẹp ban đầu tức khắc lộ ra vẻ dữ tợn như người chết, nàng mở lớn miệng như chậu máu cắn tới.
Vẻ mặt hắc bào nữ nhân trắng bệch, nhanh chóng nâng tay cản lại nhưng lại không có chút sức lực nào. Phốc một tiếng, Helisha ôm lấy thân thể nữ nhân, nháy mắt cắn vào cổ nàng ta. Lập tức huyết nhục bắn tung toé trên mặt nhưng nàng không ngó ngàng tới, vẫn như cũ liều mạng mà cắn, tiếng nữ nhân thảm thiết kêu vang vọng khắp đại điện, rất nhanh đã lặng xuống.
Đỗ Địch An thấy hai người phân thắng bại trong thời gian ngắn, đôi mắt hơi nheo lại. Nữ nhân kia xuất hiện ở đây, hắn đã nhận ra diện mạo của nàng ta. Đúng là trước đây khi hắn bị cưỡng ép đưa vào tu viện, hắn đã gặp vị trưởng lão ôm một nữ nhân trong mật đạo ngầm ở tu viện, không nghĩ tới nàng ta sẽ xuất hiện ở chỗ này. Hơn nữa, vừa nãy khi nàng ta chiến đấu, trên người để lộ ra nhiệt lượng cực kỳ mênh mông, tuyệt đối là cấp bậc Khai Hoang giả.