← Quay lại trang sách

Chương 730 Đưa Tin Tức

Vèo! Vèo! Lúc này, theo chỗ cửa sổ bị nghiền nát có vài đạo thân ảnh nhanh chóng vọt vào, lập tức nhìn thấy một màn phát sinh trong đại điện này không khỏi đứng yên tại chỗ. Đỗ Địch An quay đầu nhìn về phía mấy người, lập tức nhận rangười cầm đầu chính là Francis lúc trước dẫn hắn đi vào nội bích khu, thủ lĩnh tiểu đội tu đạo viện Thánh đồ.

Rống!

Helisha gầm nhẹ một tiếng, bỏ qua nữ nhân áo đen đã bị cắn xé mất đi sinh mệnh, quay đầu dữ tợn nhìn chằm chằm vào bọn người Francis, thân thể lóe lên nhanh như điện quang, lập tức xuất hiện trước mặt bọn người Francis, một tay chọc xuyên qua yết hầu một vị thanh niên Thánh đồ dáng người khôi ngô, người kia thậm chí còn không kịp có phản ứng, trợn tròn mắt.

Đỗ Địch An phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng đưa tay lay động chuông lục lạc. Ba tiếng Đông đông đông, Helisha vừa muốn tiếp tục đánh về mấy người còn lại liền lập tức ngừng lại. Bọn người Francis tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy giống như bị rơi vào hầm băng, toàn thân phát lạnh, hơi run rẩy, Helisha trước mặt một tay đâm thủng ở yết hầu đồng bạn cho bọn hắn cảm giác áp bách giống như cự sơn.Yếu hầu Francis cứng ngắc, ánh mắt chậm rãi chuyển lên mặt Helisha, đồng tử lập tức co rụt lại, lộ ra vẻ kinh hãi khó có thể tin, ngay sau đó là sự sợ hãi tột độ, như thế nào, người này, tại sao người này lại ở chỗ này?!

- Tu đạo viện phái các ngươi tới sao?

Đỗ Địch An lên tiếng hỏi. Ánh mắt Francis giống như bị dính trên người Helisha vậy, hắn gian nan quay đầu, nhìn về phía Đỗ Địch An bên cạnh, trên mặt kinh hãi biến thành kinh ngạc:

- Ngươi, là ngươi? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?!

- Nơi này là địa bàn của ta, ngoại trừ ta, ai còn có thể ở đây?

Đỗ Địch An cũng không nóng nảy giết bọn hắn, lần thứ nhất tu đạo viện phái người tới đã là một gã Khai Hoang giả cùng với Francis cầm đầu năm vị Thánh đồ, đúng là ngoài dự liệu của hắn, vốn cho là tối đa hắn chỉ phái mấy vị Thánh đồ tới mà thôi, không nghĩ tới trực tiếp xuất động Khai Hoang giả, hoàn toàn không giống trong chuyện cổ tích xưa nhân vật phản diện không ngừng đưa tiểu lâu la cho nhân vật chính làm bia ngắm luyện tập, sau đó nhân vật chính một đường trở nên mạnh mẽ, tiếp theo trưởng thành đến mức có thể treo lão đại phản diện lên đánh.

- Địa bàn của ngươi?

Francis ngây người, quay đầu nhìn thoáng qua Helisha trước mặt, lập tức nhìn thấy một ít manh mối, trên mặt người kia không có chút biểu tình gì, hơn nữa nhan sắc đồng tử toàn bộ là màu đen, dị tượng này khiến hắn cảm thấy một chút quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ nổi đã từng gặp tình huống như vậy ở đâu.

Lúc này bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân gấp gáp. Richeliu nhảy vào đại điện trước tiên, lập tức nhìn thấy hiện trường bừa bộn cùng với thi thể trên đất, không khỏi biến sắc, sau một khắc ánh mắt của hắn đã rơi vào bọn người Francis, ngơ ngác một chút, lập tức chạy tới bên cạnh Đỗ Địch An, ân cần hỏi thăm:

- Thiếu gia, ngài không sao chứ?

Đỗ Địch An thấy hắn khoe mẽ, đạm mạc đáp:

- Không có việc gì, để thị vệ lui ra phía ngoài đi,

nói là đã giải quyết được thích khách.

- Vâng.

Richeliu cung kính gật đầu, lúc gần đi ra ngoài mới nhìn thoáng qua Francis, biết rõ hơn phân nửa bọn hắn sẽ phải chôn vùi ở đây rồi, trong lòng có chút thất vọng cùng thở dài. Francis nhìn qua Richeliu chạy chậm tới lại cung kính lui ra, mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin, thế nào hắn lại có bộ dạng này?!

- Tu đạo viện phái các ngươi tới, nói như thế nào?

Đỗ Địch An lên tiếng kéo ánh mắt của hắn về, lạnh lùng nói:

- Các ngươi nói chi tiết, có lẽ ta còn có thể lưu một cái mạng nhỏ cho các ngươi.

Francis kịp phản ứng, không khỏi nhìn thoáng qua thiếu nữ bên cạnh, lại nhìn Đỗ Địch An một chút, trong lòng nhấc lên kinh đào hải lãng, tràn ngập rung động, ngoài miệng vội vàng nói:

- Chúng ta cũng coi như người quen cũ, hôm nay chỉ là một hiểu lầm, chúng ta chỉ muốn tới xem tình huống Ngoại Bích mà thôi, không có ác ý.

Nói đến đây, hắn tự giác nở ra một nụ cười lấy lòng. Nhưng trong lòng hắn âm thầm rung động, Đỗ Địch An ở nơi này, chỉ có giáo hoàng mới có thể ở lại Thánh thần điện. Chứng tỏ biến cố Ngoại Bích lần này là bởi vì thiếu niên từng là tù nhân trước mặt này! Hơn nữa, bên cạnh còn có vị Truyền Kỳ thiếu nữ đại danh đỉnh đỉnh này, chẳng lẽ nói Long tộc đã chuẩn bị khống chế bức khu, khai chiến cùng tu đạo viện?

- Sự tình giáo hoàng luân chuyển, hẳn tu đạo viện đã biết, phái các ngươi tới đơn giản là để ám sát tân nhiệm Giáo hoàng, hơn nữa bắt Richeliu.

Đỗ Địch An hờ hững nói:

- Không cần tiếp tục đùa nghịch tiểu tâm tư cùng ta, ta chỉ muốn biết, tình huống trước mắt của tu đạo viện cùng với thế cục Nội Bích.

Francis thấy Đỗ Địch An đã tiên liệu được tất cả, sắc mặt khẽ biến hóa, lần trước bắt người đã cho hắn ấn tượng thật sâu. Sớm đã biết thiếu niên này thông minh, hôm nay hơn phân nửa là khó có thể từ bỏ ý đồ, hắn lập tức nói:

- Những gì chúng ta biết, cơ bản ngươi đã nói hết, về phần thế cục Nội Bích, không biết ngươi muốn biết những gì. Nếu không ta cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

- Sự tình sở nghiên cứu ma vật, sự tình thú ma gia tộc Long tộc, sự tình quý tộc khu Nội Bích, cùng với sự tình tu đạo viện các ngươi.

m thanh Đỗ Địch An lạnh lùng nói:

- Nói tất cả những gì các ngươi biết ra, mấy người các ngươi, ai nói nhiều người đó sống!

Francis biến sắc, lập tức cảm giác được mấy người sau lưng có chút bạo động, hắn biết rõ Đỗ Địch An tâm ngoan thủ lạt, lại có vị Truyền Kỳ thiếu nữ này ở bên, muốn thừa cơ bỏ chạy là mơ mộng hão huyền, lập tức nói:

- Ta nói, gần đây Long tộc không có đại sự gì, a, đúng rồi, thời gian qua Long tộc Thánh Nữ luân chuyển...

Nói đến đây hắn nhìn thoáng qua Helisha ở bên cạnh.

- Nói tiếp.

- Là...

Một lát sau, Francis lục tục nói xong. Đỗ Địch An nhìn qua mấy người phía sau hắn:

- Có bổ sung gì không?

Mấy người hai mặt nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào. Đỗ Địch An chậm rãi đi tới, đi ngang qua một thanh niên, thanh niên này chưa tới kịp phản ứng, đột nhiên cái cổ đau xót, ý thức lập tức bị ngắt quãng, thân thể mềm oặt té xuống.

- Ngươi!

Hai người bên cạnh nhìn thấy Đỗ Địch An đánh lén thanh niên này, kinh sợ nắm chặt binh khí, muốn ra tay nhưng lại nhịn xuống. Đỗ Địch An vung vẩy chủy thủ, thanh âm lạnh lùng nói:

- Không có bổ sung gì sao?

Hai người hai mặt nhìn nhau, một nữ nhân bên trong nói:

- Chúng ta nói ngươi thật sự sẽ bỏ qua chúng ta sao?

- Đương nhiên.

Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:

- Từ trước đến nay ta nói chuyện luôn chắc chắn.

Hai người liếc nhau, nữ nhân cắn răng nói:

- Đội trưởng vừa rồi không nói rõ sự tình hạch tâm tu đạo viện, ta có thể bổ sung, tu đạo viện chúng ta tốn hao tâm tư khống chế Ngoại Bích, đầu tiên là bởi vì trước đây thật lâu một vị Truyền Kỳ tu sĩ của tu đạo viện chúng ta lưu lại bố cáo, để cho chúng ta giáo hóa man di, không thể tùy tiện bỏ qua sinh mệnh, điểm thứ hai, tu đạo viện chúng ta từ lúc Ngoại Bích còn thiếu văn minh, phát hiện nhân khẩu ở đây cũng không ít, mặc dù điều kiện ác liệt, nhưng nhân khẩu cũng tiếp cận nhân khẩu của Nội Bích. Vì vậy đưa Ngoại Bích vào trong chiến lược của tu đạo viện, về chiến lược cụ thể ta cũng không rõ ràng, nhưng tựa hồ là chuẩn bị cho chiến đấu tương lai.

- Vì sao không phái những Thánh đồ các ngươi tới nơi này tọa trấn?

Đỗ Địch An hỏi.

Nữ nhân nói:

- Phái năm vị Giám Giáo Sứ, lực lượng như vậy đủ để giám thị Ngoại Bích rồi, nhưng không nghĩ tới lần này tất cả đều bị hao tổn.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nhìn một người tuổi còn trẻ bên cạnh nói:

- Ngươi có gì bổ sung không?

Người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, nói:

- Ta, ta muốn nói giống như bọn họ.

- Ngươi thì sao, không có gì bổ sung sao, trong các ngươi chỉ một người có thể sống.

Đỗ Địch An nhìn về phía Francis. Francis đầu đầy mồ hôi lạnh, tâm tình phức tạp mâu thuẫn, mấy người sau lưng đều là huynh đệ vào sinh ra tử với hắn!

- Ta nói, ta nói.

Francis nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói:

- Những chuyện khác đều giống như lời họ nói, ta còn biết một chút, Ma Ngân của Hình bộ trưởng lão là Truyền Kỳ Ma Ngân thú ảnh giả!

- Francis, ngươi!

Hai người đằng sau nhìn qua hắn, mặt đỏ lên, phẫn nộ không thôi. Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, tin tức này với hắn mà nói chỉ ra râu ria, bất quá đã nói đến nước này rồi, có thể thấy đã ép mấy người này không còn gì nữa, nói thêm cũng chỉ là sự tình không quan trọng, hắn trầm ngâm một chút, đưa tay lắc chuông lục lạc.