Chương 747 Dòm Ngó
Truyền lệnh, gọi tất cả tướng quân quản sự bên kia tới, theo ta đi tổng bộ, đừng làm cho mọi người đợi lâu.
Đỗ Địch An nói với Hidayat.
Hidayat phục hồi tinh thần lại, liếc mắt nhìn thiếu niên này, đè nén chấn động trong lòng lại, hơi trầm mặc, để thượng tướng năm sao bên cạnh đem truyền lệnh của Đỗ Địch An xuống, nàng biết, Đỗ Địch An đây là muốn tranh thủ chỉ huy đại quân, cắt đứt then chốt của đại quân. Rất nhanh, sáu vị thượng tướng mang theo thân vệ tới nơi:
- Gặp qua Hidayat tư lệnh.
- Ngươi ở lại chỗ này trông giữ đại quân.
Đỗ Địch An nói với thượng tướng năm sao.
Thượng tướng năm sao choáng váng, không khỏi nói:
- Tại sao lưu ta lại?
- Bởi vì ngươi sợ chết, ta biết ngươi sẽ không làm xằng bậy.
Đỗ Địch An nói rất trực tiếp. Thượng tướng năm sao cảm thấy hơi lúng túng, nhưng hắn có thể leo đến địa vị hôm nay, điểm sỉ nhục ấy từ lâu hắn đã không coi là gì, cúi đầu đồng ý, giấu sự tức giận xuống đáy lòng.
Thấy dáng vẻ ấy của hắn, Đỗ Địch An yên tâm lại, nói với Hidayat một tiếng, nhảy ra khỏi chiến xa, đáp trên lưng một chiến mã, ghìm cương ngựa lại, sức mạnh hùng hồn nhất thời đè ép con chiến mã giãy dụa, quay đầu lại nhìn Hidayat.
Khóe miệng Hidayat hơi động đậy, không nói thêm gì, gọi một chiến mã từ bên cạnh tới, dẫn sáu vị thượng tướng chạy tới, đi theo Đỗ Địch An một đường rời khỏi đại quân.
Trên dốc cao, Richeliu cùng đám người San Lorenzo nhìn đại quân rối loạn phía trước dần dần bình phục lại, bởi nhân số đại quân đông đảo, Đỗ Địch An lại hãm sâu trong vạn quân, mặc dù là thị giác của Richeliu cũng không thấy rõ bóng Đỗ Địch An ở nơi nào, trong lúc đang nóng nảy chờ đợi, đột nhiên nhìn thấy bên trong đại quân tách ra một lối đi nhỏ, mấy thiết kỵ từ trung lao ra ngoài, bóng người hắc giáp cầm đầu chính là Đỗ Địch An!
Richeliu trừng mắt lên, kinh ngạc trong lòng, mặc dù biết đại quân không hẳn có thể giết được Đỗ Địch An, nhưng tận mắt nhìn thấy hắn bình an trở về lại cảm thấy có chút khó mà tin nổi, rất nhanh, hắn nhìn thấy đằng sau Đỗ Địch An có mấy Thiết kỵ đi theo, bên trên thiết kỵ đều là nhân vật mặc khôi giáp cùng quân hàm tướng quân, trong đó còn có một cái dáng người tú lệ, mái tóc dài tung bay dưới mũ giáp, khuôn mặt tú lệ, mang theo mị lực riêng, chính là một trong ba đại tư lệnh quân khu Hidayat!
- Hắn thật sự làm được rồi!
Richeliu chấn động trong lòng, cảm thấy một tia khiếp đảm. San Lorenzo cùng Bryson bên cạnh, cùng với tướng quânquân khu rất đã nhìn thấy khuôn mặt trên thiết kỵ lao ra từ trong đại quân, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới Đỗ Địch An một thân một mình đối mặt với thiên quân vạn mã lại bình yên trở về, hơn nữa còn mang theo Hidayat tư lệnh!
- Hidayat nàng điên rồi sao, lại rời khỏi đại quân!
Bryson thấy cảnh này, không nhịn được giận dữ nói. San Lorenzo bên cạnh tương đối bình tĩnh, chậm rãi thu hồi chấn động trong mắt, trầm giọng nói:
- Nàng hẳn là bị cưỡng bức, không thể không ra.
Bryson quay đầu nhìn hắn, nhìn thấy vẻ mặt người kia già nua đi nhiều, nhất thời ngây người, bỗng nhiên trong lòng ý thức được đã không thể cứu vãn nữa rồi, quân khu từ đây đổi chủ.
Rất nhanh, Đỗ Địch An cưỡi chiến mã đi lên dốc cao, ánh mắt đầu tiên nhìn lại Helisha đang đứng bên cạnh Kacheek không nhúc nhích, không xê xích chút nào so với lúc hắn rời đi, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên một kia nhu tình, nhưng rất nhanh đã biến mất, khôi phục vẻ lạnh lùng. Hắn cưỡi chiến mã đi tới trước mặt đám người Richeliu và dừng lại, tung người xuống ngựa. Lúc này, Hidayat phía sau hắn suất lĩnh sáu vị thượng tướng lần lượt đến.
- Tới nơi này để chúc mừng ta khải hoàn trở về sao?
Đỗ Địch An nhìn đám người San Lorenzo.
San Lorenzo, Bryson cùng tướng sĩ quân khu nhất thời cảm thấy nhục nhã, tuy rằng không có gương ở đây nhưng cũng có thể cảm nhận được sắc mặt mình giờ khắc này khó coi cỡ nào, từng người giận dữ xấu hổ, cúi thấp đầu lại, dùng sự trầm mặc giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng.
- Dẫn bọn họ đi vào.
Đỗ Địch An nói với Richeliu.
- Vâng, thiếu gia.
Richeliu đồng ý. El Norin cùng cái khác kỵ sĩ trưởng đứng đằng sau Richeliu tỏ rõ vẻ chấn động nhìn Đỗ Địch An, cảm giác tất cả những gì bản thân nhìn thấy ngày hôm nay đều như trong mộng, hoàn toàn lật đổ suy nghĩ của bọn họ.
- Bryson tư lệnh! San Lorenzo tư lệnh!
Sáu vị thượng tướng đằng sau Hidayat nhìn thấy đám người San Lorenzo bị chế phục, đột nhiên biến sắc, vừa giận vừa sợ, tăng một tiếng, một vị thượng tướng trong đó rút chiến đao ra, căm tức nhìn đám người Richeliu. Hidayat biết thế cuộc đã định, không muốn bọn họ lại hy sinh vô nghĩa, nói:
- Tất cả dừng tay, chúng ta đã thất bại!
- Thất bại?!
Sáu vị thượng tướng tỏ vẻ kinh ngạc nhìn nàng.
Một đại tướng trong đó tính tình nôn nóng, phẫn nộ nói:
- Tư lệnh, đằng sau chúng ta có nhiều huynh đệ như vậy,mấy vạn đại quân trong tay, tại sao lại đầu hàng?! Lẽ nào chúng ta còn sợ Giáo Đình bọn hắn?!
Hidayat trầm mặt, nói:
- Chúng ta không sợ Giáo Đình, thế nhưng vị Đỗ tiên sinh này có thể ở bên trong đại quân chém giết từng người chúng ta, lúc trước rối loạn, các ngươi cũng nhìn thấy, một mình hắn nhảy vào đại quân, không bị thương chút nào, liên tục chém mấy tướng, không người nào có thể ngăn, ta cũng còn lâu mới là đối thủ của hắn, hắn đã không phải người dựa vào chiến thuật biển người có thể chiến thắng, chúng ta thất bại!
Tất cả sáu vị thượng tướng đều ngây người.
- Điểm đặc sắc nhất của quân đội chính là phục tùng mệnh lệnh, hạ cấp phục tùng thượng cấp, giống như con kiến, kiến thợ phục tùng kiến chúa.
Đỗ Địch An đứng ở bên cạnh chậm rãi mở miệng, nói với Kacheek trước mặt:
- Muốn giết hết kiến thợ rất khó, nhưng nếu như giẫm chết kiến chúa, những kiến thợ này chính là năm bè bảy mảng, ưu điểm lớn nhất cũng là khuyết điểm lớn nhất, hơn nữa còn là khuyết điểm không cách nào che giấu, biết chưa?
- Đã biết, thiếu gia.
Kacheek gật đầu liên tục, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, hắn không nghĩ tới Đỗ Địch An thật sự có thể bắt giữ thủ lĩnh ở trong vạn quân, chuyện như vậy hắn chỉ là nghe nói qua trong những bài thơ. Đỗ Địch An nhìn dáng vẻ của hắn liền biết tên này cũng chưa hiểu được, cũng không nói thêm nữa, đi tới bên cạnh cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Helisha, vẻ lạnh lùng trên mặt như băng tuyết hòa tan, ánh mắt dịu dàng, nói:
- Để ngươi đợi lâu, chúng ta vào thôi.
Helisha im lặng không nói. Đỗ Địch An nắm tay nàng, xoay người đi vào trong tổng bộ quân khu. Richeliu tránh sangmột bên, El Norin cùng đám người Giáo Đình kỵ sĩ trưởng còn lại đứng ở phía sau hắn thấy thế cũng liên tục tránh qua một bên. Cùng lúc đó, trên bãi cỏ ở một chỗ hẻo lánh cách đó hơn ngàn met, bãi cỏ hơi nhún, có một cái đầu người nhô lên, trong tay cầm kính viễn vọng, phóng tầm mắt tới chỗ đám người Đỗ Địch An.
- Người phụ nữ kia... Là ta nhìn lầm sao?
Hắn hơi nghi hoặc một chút, cau mày, suy tư nửa ngày, lắc đầu tự nói:
- Quên đi, mặc kệ, vẫn bẩm báo tình huống nơi này rồi lại nói, bất quá sức mạnh của tên tiểu quỷ Ngoại Bích này thật sự đáng sợ, lại có thể thuấn sát một cao cấp giới hạn giả, lực lượng này hẳn đã tiếp cận cấp bậc Khai Hoang Giả, khó trách bọn hắn không có tin tức, xem ra là ngỏm ở đây.