Chương 746 Phản
Chiến trường hỗn loạn đột nhiên yên tĩnh lại.
Hidayat lăng lăng nhìn thiếu niên trên lưng ngựa, thảo tiết tung bay cùng với động tác chậm dần của chúng tướng sĩ, giống như đang dần rời xa nàng.
Nàng cảm giác mình như mình đột nhiên bị toàn thế giới cách ly, chìm vào thế thế băng tuyết không có tia nắng nào, thứ chói mắt nhất trong thế giới này chính là thiếu niên mặc khôi giáp dính đầy máu tươi, ánh mắt hắn nhìn xuống giống như xuyên thủng tâm trí của nàng.
Ảo giác ngắn ngủi bị một tiếng ngựa hí đánh vỡ, thanh âm la hét của các tướng sĩ chung quanh lần nữa đinh tai nhức óc.
Mũi chân Đỗ Địch An điểm nhẹ, nhảy khỏi lưng ngựa, nhẹ nhàng rơi vào chiến xa, khoảng cách với Hidayat lại gần hơn một đoạn.
Gò má Hidayat vừa vặn ngang bằng với vị trí đầu gối của hắn, khoảng cách không tới một cánh tay.
Tướng quân năm sao đứng bên cạnh Hidayat hoàn toàn ngây người, thân thể giống như bị một loại sức mạnh thần bí nào đó chặn lại, cứng ngắc tại chỗ, không cách nào nhúc nhích, chỉ nghe được trái tim của chính mình đập loạn. Hắn liều mạng muốn lùi về sau, nhưng bàn chân giống như bị đóng đinh trên mặt đất, không nghe hắn sai khiến.
- Ngươi muốn giải thoát theo cách nào đây, hay giống với San Lorenzo, thần phục ta?
Đối với đao kiếm chung quanh Đỗ Địch An coi như không thấy, hắn ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn vị mĩ nữ tràn ngập vẻ thành thục này.
Oành một tiếng, một cây thương đâm lên mặt của hắn, hắn nhẹ nhàng nâng tay sờ một cái, nắm lấy đầu thương, đột nhiên cánh tay kéo lại khiến đại tá cầm thương kia rơi khỏi lưng ngựa, bàn tay hắn lập tức xoay một cái, trường thương dài bốn met lập tức bay ra giống như một thanh trường đao, chặn lại tất cả binh khí từ mọi hướng đang đâm về phía hắn.
Tuy trên tay xuất lực, nhưng thân thể của hắn không lay động chút nào, bởi vậy có thể thấy được hắn chưởng khống sức mạnh thành thạo cỡ nào.
Điều này không thể không kể đến những năm gần đây, bất cứ thời khắc nào không cần dùng tay trái, hắn đều sẽ lợi dụng tay trái để rèn luyện, tuy rằng tay trái đến nay vẫn không có chút cảm giác nào, nhưng so với lúc trước lại khác nhau một trời một vực, hơn nữa bởi vì rèn luyện tay trái không có chút cảm giác, dẫn đến hắn có thật nhiều lĩnh ngộ đối với sức mạnh.
Trên phương diện khống chế sức mạnh đã không kém cao thủ kinh nghiệm phong phú chút nào.
Kỵ thương chuyển động tạo ra làn gió thoảng qua mái tóc trên trán Hidayat, nàng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, giống như không khí chung quanh bị cướp đoạt hết sạch, mà kẻ mang đến cho nàng áp lực thật lớn này chính là thiếu niên đang ngồi xổm trước mặt này. Bất quá, dù sao nàng cũng đảm nhiệm tư lệnh nhiều năm, rất nhanh đã trấn định lại, nàng chăm chú nhìn vào con ngươi sâu thẳm như hồ của Đỗ Địch An, cứu vãn khí thế của chính mình, từng chữ nói:
- Coi như ngươi giết ta, ngươi cũng sẽ chết! Bọn họ sẽ tiến công cho đến khi tru diệt toàn bộ giáo đoàn kỵ sĩ!
Cánh tay Đỗ Địch An vung lên, trường thương bỗng nhiên đâm sang một bên giống như một đạo hàn quang, phốc một tiếng, xuyên thủng yết hầu một thiếu tướng chạy tới cứu viện, bàn tay hắn hơi đổi, mũi thương trong yết hầu thiếu tướng nhẹ nhàng động đậy, lập tức rút về, mang theo máu tươi tung toé lên chiến xa, hắn nhìn xuống nàng không chút tình cảm nào, tay còn lại nhẹ nhàng nâng chiếc cằm của nàng lên, nói:
- Không trực tiếp giết ngươi, là bởi vì ta không muốn lãng phí sinh mệnh vô vị, ngươi đừng nghĩ rằng mình thật sự rất trọng yếu, không có ngươi, San Lorenzo vẫn có thể quản lý những người này.
Hidayat cảm giác được bàn tay trên cằm này lạnh lẽo đến cực điểm, thế này sao có thể là bàn tay của nhân loại, rõ ràng chính là một khối hàn băng lạnh thấu xương.
Nàng hơi nghiêng về sau, tránh khỏi bàn tay Đỗ Địch An, nhưng cảm giác lạnh lẽo trên cằm đã từ từ thẩm thấu xuống đáy lòng, bởi vì nàng biết, mình đã hoàn toàn thất bại, Đỗ Địch An nói không sai, nếu như nàng chết rồi, Đỗ Địch An đưa San Lorenzo đã quy hàng ra, như thế có thể quản lý những quân đội này.
Khi đó, nàng chỉ là hy sinh vô nghĩa. Hơn nữa, nàng còn biết, Đỗ Địch An nói với nàng những lời này, cũng không phải để ý đến tính mạng nàng, mà là... hắn lười phiền phức như vậy! Bởi vì từ đáy mắt thiếu niên này, nàng thấy rõ ràng tâm tình không kiên nhẫn.
- Lựa chọn đi.
Đỗ Địch An chăm chú nhìn nàng. Đầu óc Hidayat hỗn loạn, tâm tư chuyển động, từ một quyền lúc nãy, nàng đã biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của thiếu niên này, giãy dụa là phí công, chênh lệch sức mạnh quá lớn.
- Ta chịu thua!
Hidayat hơi cúi đầu, nắm chặt ngón tay, rất nhiều năm từ lúc chinh chiến tới giờ, đây là lần đầu nàng phải chịu khuất nhục lớn như vậy. Giờ khắc này chỉ có thể hi vọng vào Nội Bích, chỉ cần quân bộ Nội Bích ra tay, vẫn có hi vọng tiêu diệt được Đỗ Địch An.
- Để bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ.
Đỗ Địch An lập tức phát ra mệnh lệnh. Hidayat hít một hơi thật sâu, nhìn thượng tướng năm sao bên cạnh đang hoàn toàn ngây người nói:
- Lập tức truyền lệnh, nghỉ ngơi tại chỗ!
Thượng tướng năm sao phục hồi tinh thần lại, muốn mở miệng, nhưng lại nghĩ tới tư lệnh cũng đã đầu hàng, coi như mình nói nhiều hơn nữa chẳng phải là chọc họa sát thân, chỉ có thể cúi đầu đồng ý, hướng về các tướng lĩnh chung quanh đang lao tới, quát to:
- Toàn bộ dừng tay, truyền lệnh xuống, toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ, không được tới đây!
Các tướng lĩnh đang toàn lực lao tới nghe vậy trợn mắt ngoác mồm, nhìn Hidayat một chút, lại nhìn Đỗ Địch An đang ngồi trên chiến xa một chút, một thượng tá trong đó không nhịn được nói:
- Tư lệnh đại nhân, ngài có phải ngài bị hắn cưỡng bức? Chúng ta sẽ đến giúp ngài!
Thượng tướng Năm sao thay đổi sắc mặt, phẫn nộ quát:
- Phí lời cái gì, các ngươi muốn cãi quân lệnh sao?!
Thượng tá biến sắc mặt, lập tức rụt đầu, không dám lên tiếng nữa. Tướng lĩnh còn lại thấy vậy cũng không dám tiếp tục nhiều lời, cưỡi ngựa xoay người rời đi. Ánh mắt Đỗ Địch An liếc thượng tướng năm sao bên cạnh một chút, nói:
- Trước đây chỉ biết bản lĩnh quân khu tướng quân mạnh hơn so với bình dân, không nghĩ tới bản lĩnh đầu hàng cũng nhanh như vậy, chế độ quân chính xuất hiện nhân vật như vậy ngược lại cũng không có gì kỳ quái, chỉ tiếc nhiệt huyết còn không bằng một binh sĩ nho nhỏ.
Sắc mặt thượng tướng năm sao lúng túng, chuyển đề tài nói:
- Đỗ tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh của ngài đã lâu, không nghĩ tới ngài ngoại trừ chế tác thần thuật, còn có thân thủ tốt như thế, nếu như sớm biết điểm ấy, lúc trước chúng ta thật nên thương lượng cùng Giáo Đình, để ngài đến quân khu chúng ta phát triển.
- Hiện tại không phải đã đến sao?
Đỗ Địch An phất tay một cái, ra hiệu hắn đi sang bên cạnh, lập tức nhảy lên trên chiến xa, nói với Hidayat bên cạnh:
- Từ xưa tới nay, truyền thừa quyền lợi tất sinh sôi dục vọng, ta chỉ biết tước vị quý tộc có thể thế tập, chức vị Giáo Đình có thể truyền thừa, nhưng vẫn là lần đầu biết, tướng quân quân khu các ngươi cũng có thể truyền thừa, may là Phỉ Lan gia tộc không chịu thua kém, tuy rằng cũng là truyền thừa, nhưng ra một tướng tài, những cái khác liền không thể nghiêm cẩn gia phong như thế.
Sắc mặt Hidayat âm trầm, không nhiều lời cùng hắn trên vấn đề này. Dù sao những chế độ này truyền lưu hơn hai trăm năm, mặc dù nàng biết, cũng không có năng lực cải cách, nàng đi thẳng vào vấn đề nói:
- Ngươi hiệu lực cho Giáo Đình?
- Nói ngược rồi.
Hidayat cùng thượng tướng năm sao đồng thời ngẩn ra, bỗng nhiên con ngươi co rút lại, Giáo Đình hiệu lực cho ngươi?!