← Quay lại trang sách

Chương 756 Ra Tay

Những tài liệu này lấy tốc độ nhanh nhất chở tới đây.

Bên trong thần điện, Đỗ Địch An giao danh sách vật liệu chế tác vật liệu máy cảm ứng sinh giao cho Kacheek, nhìn hắn dặn dò:

- Đồng thời để Hắc Ám Giáo Đình phái năm vị luyện kim thuật sĩ xuất sắc nhất tới đây, đặc biệt là vị viết cuốn sách “sản xuất máy móc” Florefos kia.

- Vâng thưa thiếu gia, ta đi ngay.

Kacheek nhận lấy danh sách vật liệu, cung kính nói, bây giờ hắn đã có được giấy thông hành cao nhất Hắc Ám Giáo Đình, tùy ý ra vào mười hai khu, hơn nữa trưởng lão Giáo Đình mười hai khu đã nhận ra hắn, làm việc rất thuận tiện.

Nhìn Kacheek rời đi, Đỗ Địch An vừa muốn tiếp tục chuẩn bị một thần thuật nữa, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ vang lên tiếng sàn sạt, tuy rằng cực kỳ yếu ớt nhưng không thoát khỏi lỗ tai của, chỉ là những thanh âm này rất hài hòa, giống như được một lượng lớn bò sát tạo thành. Ánh mắt của hắn hơi chớp động, nói với Noyes bên cạnh:

- Đi gọi người xem xét một lượt.

Noyes cũng nghe được động tĩnh từ hậu điện truyền đến, nói:

- Thiếu gia, để ta đến xem sao.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt hơi ra hiệu. Noyes nhìn thấy ánh mắt hắn, hơi ngẩn ra, nhất thời ý thức được tình huống không bình thường, lập tức nói:

- Ta biết rồi, thiếu gia.

Nói xong hắn rời khỏi thần điện, rất nhanh tìm được một Thánh kỵ sĩ, nói:

- Kiểm tra phía sau đại điện một lượt.

Thánh kỵ sĩ nơm nớp lo sợ, cung kính gật đầu, bước nhanh tới đằng sau thần điện, vừa nhìn nhất liền bắn lên, chỉ thấy trên vách núi cheo leo đằng sau thần điện có một lượng lớn độc vật, lít nha lít nhít. Những độc vật này tựa hồ cũng thấy hắn, lập tức giống như có mục tiêu bò nhanh về phía hắn, trong đó có một con cóc toàn thân màu xanh nhảy lên mặt hắn. Hắn sợ hãi toàn thân mồ hôi lạnh, vội vàng lùi về phía sau vài bước, theo bản năng rút kiếm chuẩn bị ngăn cản, nhưng vừa chuẩn bị rút kiếm hắn mới nhớ ra bội kiếm đã để bên ngoài. Hắn nhanh chóng lui vào đại điện, vừa lui vào đã thấy Noyes đang đứng chờ một bên, vội nói:

- Đại nhân, đằng sau có rất nhiều độc trùng bò lên trên, tiểu nhân gọi người đến quét sạch.

- Độc trùng?

Noyes hơi run, ánh mắt chuyển động, với với hắn:

- Ngươi lui xuống trước đi, chờ ở ngoài điện, không gọi người vội.

- Vâng, đại nhân.

Thánh kỵ sĩ cúi đầu lĩnh mệnh, chạy ra ngoài điện. Noyes nhanh chóng trở lại bên người Đỗ Địch An, chưa mở miệng thuật lại, Đỗ Địch An đã nói:

- Đằng sau này từ trước đến giờ luôn bình tĩnh, tại sao có thể có độc vật?

Noyes cả kinh nói:

- Thiếu gia, ý của ngài là?

- Gần đây chúng ta ngồi trên vị trí này khiến cho không ít người đố kị, phỏng chừng là trò đùa dai của người nào đó.

Đỗ Địch An nhìn hắn, sâu trong con ngươi có một tia sáng lấp lóe, nói:

- Gọi người tới đây quét sạch, rắc trùng phấn lên mặt sau, lần sau sẽ không xuất hiện việc như vậy nữa.

- Vâng, thiếu gia.

Noyes vừa muốn xoay người rời đi, lại bị Đỗ Địch An gọi lại:

- Cầm những đồ vật này, bọn họ khu trùng ở đây quấy rối thanh tĩnh của ta, ngươi theo ta đi Thiên điện.

Vừa nói, ánh mắt Đỗ Địch An nhìn hắn chăm chú, đưa giấy cùng văn chương trong tay mình cho hắn. Noyes cảm nhận được ánh mắt Đỗ Địch An ngưng tụ trên người mình, hắn nhìn thẳng Đỗ Địch An, nhất thời nhìn thấy ánh mắt Đỗ Địch An hơi chớp một cái, ra hiệu cho hắn.

Hắn ngẩn ra, nhưng khôi phục như cũ rất nhanh, trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ, chẳng lẽ có người đang nhòm ngó nơi này? Bằng không ánh mắt này của Đỗ Địch An là có ý gì? Tuy rằng không hiểu, nhưng hắn cũng không biểu lộ ra, dù sao cũng là người từng sinh sống trong ngục giam Kinh Cức Hoa, chút năng lực che giấu này vẫn phải có, lúc này hắn ngoan ngoãn cầm văn chương, đi trước dẫn đường, bước nhanh ra đại điện. Đỗ Địch An nhẹ nhàng lay động lục lạc, nắm tay Helisha ra ngoài đại điện.

- Một cái, hai cái, ba cái...

Lỗ tai Elinor kề sát thổ nhưỡng, bên trên nói chuyện nàng có thể nghe được rõ ràng, tuy rằng âm thanh truyền trong không khí xuống đất dễ dàng bị ngăn cản. Nhưng không nên quên, khi đang nói chuyện thì âm thanh còn có thể truyền qua xương cốt thẩm thấu xuống mặt đất, chỉ là thanh âm này cực kì yếu ớt, thể chất người bình thường không thể nghe thấy, nhưng nàng lại có thể nghe được rõ ràng.

Khi Đỗ Địch An ngăn cản người hầu bên cạnh tự mình lại đây coi, nàng đãcảm thấy một tia hoảng sợ cùng căng thẳng, không nghĩ tới phản ứng của thiếu niên này nhanh như vậy, hơn nữa cẩn thận như vậy! Bất quá, tình huống như vậy cũng ở trong dự liệu của nàng, những độc trùng này bò vào trong thần điện, bọn họ không thể không thanh lý, trong lúc thanh lý nàng có thể tìm được vị trí của Helisha kia.

Lúc này thiếu niên kia không tự mình thanh lý, nhưng cũng rời khỏi thần điện, cái này làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hơi nghi hoặc một chút, thiếu niên này nhìn qua rất cẩn thận, tại sao lại ngộ nhận những độc trùng này là thủ đoạn công kích của ngoại bích? Bởi vì thủ đoạn này quá thấp kém? Hay bởi vì ở ngoại bích có quá nhiều kẻ đối địch với hắn? Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng sự chú ý của nàng rất nhanh chuyển đến vị trí bước trân bên trên.

- Tiếng bước chân này...

Sự chú ý của nàng rơi vào tiếng bước chân thứ ba, sự vui sướng trong lòng biến thành giật mình. Trong thính giác của nàng, hai tiếng bước chân khác có thể để nàng hình dung ra được hai người đang di động, nhưng tiếng bước chân thứ ba lại giống như một u linh, chỉ có thể nghe được âm thanh hai chân chạm đất.

Trừ cái này ra cũng không có nhịp tim, cũng không có nội tạng lay động, cùng với âm thanh dịch dạ dày lưu động, nếu như nhất định phải hình dung thì nó giống như một khúc gỗ! Trong lòng nàng kinh nghi bất định, do dự một chút, vẫn quyết định theo sau quan sát một lần. Quái chi dưới bụng nàng nhanh chóng đào móc thổ nhưỡng, lặn phía sau nhóm người Đỗ Địch An, nàng ở trong đất giống như cá trong biển, qua lại tự nhiên. Lúc này, nàng nghe được người ở phía trên đã tiến vào một toàn đại điện bên cạnh, thiếu niên kia nói:

- Kéo tất cả rèm cửa sổ lên.

Rất nhanh âm thanh rèm cửa sổ được kéo lên.

- Thiếu gia, đã kéo lên rồi.

- Lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi.

- Vâng, thiếu gia.

- Những độc trùng này tập kích, hẳn không phải người ngoại bích làm ra, mà là người nội bích.

Thiếu niên kéo cái ghế ngồi xuống, nói.