Chương 759 Nhân Trệ
Trên dốc cao xa xa, Đỗ Địch An nhìn thấy Helisha lôi người tập kích từ trong lòng đất ra ngoài liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhanh chóng đuổi tới, khi nhìn thấy Helisha đã hoàn toàn áp chế đối phương, hắn vội vã giơ tay lay động lục lạc, ra lệnh cho Helisha ngừng công kích.
Helisha nghe được thanh âm lục lạc, thân thể hơi cứng một chút, nhưng móng vuốt cùng Long Dực vẫn run rẩy kịch liệt, giống như là muốn tránh thoát cấm chế vô hình nào đó, lại giống như muốn ngăn cản bản năng giết chóc của mình lại. Đỗ Địch An nhìn thấy biến hóa này của nàng, trong lòng thất kinh, hơi sốt sắng.
Hắn để Helisha thu lại trạng thái ma hóa, ngoại trừ vì hình dạng này quá mức dọa người, còn bởi vì sau khi tiến vào trạng thái này, dục vọng giết chóc cùng bản tính khát máu sau khi thi hóa đều được tăng cường, khống chế sẽ càng thêm khó khăn.
Vì lẽ đó chỉ khi vạn bất đắc dĩ thì hắn mới để nàng dùng toàn lực. Yết hầu Helisha phát ra tiếng "Khanh khách", giống như lưỡi dao đang ma sát trong cổ họng.
Nàng ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An, bên trong tròng mắt đen kịt phản chiếu hình ảnh của Đỗ Địch An, nàng nhìn hắn dữ tợn như vậy, một giây đồng hồ qua đi, hai giây, ba giây qua đi, rung động trên người nàng dần dần lắng xuống cho đến khi triệt để khôi phục bộ dáng bất động.
Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm, lập tức kích thích ra trạng thái nửa bước Giới hạn giả, bạch cốt tuôn ra bên ngoài cơ thể, bảo vệ chỗ yếu của thân thể, hắn nhảy đến trước mặt Helisha, nhìn kẻ tập kích đang bị gai hồng của nàng khóa chặt kia, phát hiện là một người phụ nữ, hơn nữa từ thân thủ đến xem hẳn không thể nghi ngờ là Khai Hoang giả! Không nghĩ tới nội bích lại phái tới một Khai Hoang giả, hơn nữa từ hành vi của Khai Hoang giả này tựa hồ cũng không phải muốn tập kích hắn, mà là đến thăm dò tình báo.
Dù sao nếu như tập kích thì sẽ không dụ dỗ độc trùng đến đánh rắn động cỏ. Hơn nữa đổi làm là hắn, dưới hình huống tổn thất quá một tên Khai Hoang giả thì sẽ không tiếp tục phái một Khai Hoang giả tới đây tập kích, ít nhất cũng là hai tên đến ba tên trở lên mới có thể bảo đảm có thể săn giết mục tiêu mà không tổn thất!
Hắn ngồi xổm trước mặt Khai Hoang giả này, bỗng nhiên ra quyền, đánh vào huyệt Thái dương của nàng. Tuy rằng có giáp xác màu đen bảo vệ, nhưng thông qua thị lực xuyên thấu, hắn vẫn có thể nhìn thấy nơi này là chỗ xương cốt yếu nhất của nàng.
Theo hắn ra quyền, nữ Khai hoang giả trợn đang trợn hai mắt sợ hãi liền nhất thời dại ra, lâm vào hôn mê. Đỗ Địch An nhìn khuôn mặt của nàng đỏ bừng, lập tức lay động lục lạc. Helisha nghe được âm thanh, Long Dực trên lưng co rút lại, mấy chiếc gai màu đỏ như máu lập tức rút vào trong Long Dực, cuối cùng kể cả Long Dực cũng thu vào trong cơ thể, mà vảy phủ khắp người nàng cũng biến mất, các tầng vảy bên ngoài trở nên khô rắn, giống như vỏ cây khô rơi xuống khắp nơi xung quanh.
Đỗ Địch An nhìn nàng một chút, lúc này y phục của nàng bởi vì chiến đấu mà có chút tổn hại, hai chân cùng cánh tay không còn vảy liền trở nên trắng như ngọc, nhìn qua vô cùng rung động lòng người. Hắn nhìn lướt qua người hầu chung quanh đang chạy tới, lập tức cởi áo khoác của mình khoác lên vai nàng, che lại mảng lớn da thịt bị lộ ra ngoài, hắn lại cởi trường sam thắt bên hông của nàng, che khuất đôi chân thon dài trắng như tuyết.
Làm xong những thứ này, hắn vẫy tay với Noyes ở hướng xa xa. Noyes nhanh chóng tới, nhìn chiến trường tàn tạ có mấy cái hố lớn, hắn âm thầm hoảng sợ, quay sang nói với Đỗ Địch An:
- Thiếu gia, ngài không sao chứ?
Đỗ Địch An lập tức đáp:
- Mang nữ nhân này theo, lập tức chuẩn bị phần thuốc mê lớn nhất tiêm cho nàng.
Noyes nhìn người tập kích hôn mê bất tỉnh trên đất, nhớ lại vẻ mặt dữ tợn của người này liền có chút sợ hãi, hắn gặp một số ít Thú Liệp giả vì ma ngân cho nên thân thể xuất hiện một số bộ phận kỳ quái giống như thú hóa, nhưng không có ai thú hóa phần lớn cơ thể như vậy.
Ngoại trừ khuôn mặt thân người đại khái, gần như không tìm được đặc điểm nào của con người nữa, thật sự vẫn tính là nhân loại? Trong lòng hắn lóe lên ý niệm như vậy, cố nén sợ hãi cùng buồn nôn, ôm lấy người này. Đỗ Địch An thu hồi trạng thái bán Giới Hạn giả, ôm Helisha trở về quảng trường, nói với Barry bị động tĩnh hấp dẫn tới đây:
- Lập tức phong tỏa hiện trường, nhớ kỹ tất cả người chứng kiến, việc này không nên làm to.
- Ta, ta biết rồi.
Barry có chút kinh hoảng, theo bản năng đáp ứng, vừa muốn hỏi Đỗ Địch An có bị thương không mới phát hiện Đỗ Địch An đã ôm Helisha rời đi. Ánh mắt của hắn chuyển đén chiến trường phía sau, nhất thời nhìn thấy Noyes ôm một quái vật hình người nhanh chóng chạy tới, người này có tứ chi quái vật khiến cho bản năng hắn sợ hãi cùng cảm giác buồn nôn.
- Ta đi trước.
Noyes gặp thoáng qua Barry liền vội vàng nói một tiếng.
Barry gật đầu một cái, nhìn bóng lưng hắn đi xa, mãi đến khi biến mất mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, đi tới chiến trường lúc trước, lập tức nhìn thấy một mảnh hố lớn đến giật mình, trong lòng âm thầm kinh hãi, nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn quả thực không dám tưởng tượng đây là lực phá hoại mà con người có thể tạo thành, lại nói, kẻ được Noyes ôm kia vẫn có thể tính là nhân loại sao?
Tâm tư hắn dừng lại một chút, lập tức nghĩ đến dặn dò của Đỗ Địch An, lúc này gọi kỵ sĩ trưởng trấn thủ quảng trường tới, truyền mệnh lệnh cho hắn.
Lúc này Đỗ Địch An đã ôm Helisha tiến vào thần điện, nhìn Noyes đi đằng sau, bảo hắn ném thích khách này xuống mặt đất, sau đó đi lấy thuốc mê.
Sau khi Noyes rời đi, Đỗ Địch An lập tức đi tới giá binh khí trong thần điện, lấy ra một vài lưỡi đao sắc, sau đó tìm kiếm chút thuốc trên giá thuốc.
Có câu nói phàm là thuốc đều có ba phần độc, khái niệm này ở bất kỳ đâu, bất kỳ thời đại nào đều đúng. Thuốc ở thời đại này cũng không ngoại lệ. Có không ít loại thuốc được điều chế từ độc dược, tỷ như thuốc mê, nếu như lượng quá nhiều sẽ khiến một người bình thường trực tiếp tử vong!
Những dược vật trị liệu trong này có không thiếu thuốc giảm đau, thuốc cầm máu. Đỗ Địch An lấy ra mấy thứ, mài thành bột phấn, sau đó bôi lên lưỡi đao, đi tới trước mặt nữ thích khách đang hôn mê, tìm kiếm nơi yếu ớt nhất trên thân thể nàng, rất nhanh hắn đã tìm được mục tiêu, hắn nắm chặt dao găm, từ nơi kẽ hở giáp xác hẹp như sợi tóc đâm chủy thủ vào, phốc một tiếng, bên trong chảy ra đại lượng máu tươi. Cùng lúc đó, Elinor đang hôn mê bị đau đớn tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt thiếu niên gần trong gang tấc, đang ở trên người nàng.
Đỗ Địch An thấy nàng tỉnh lại cũng không kinh hoảng, lúc trước đánh nàng ngất xỉu, hắn không cách nào phán đoán được sau bao lâu nàng sẽ thức tỉnh, cho nên không chờ Noyes mang thuốc mê tới đã động thủ trước để tránh nàng tỉnh lại sớm.
- Đừng nhúc nhích!
Đỗ Địch An nói nhỏ.
- Chỉ cần tay ta khẽ động sẽ cắt đứt phần gáy của ngươi, hơn nữa Helisha điện hạ của ngươi cũng sẽ giết chết ngươi!
Đối phương là Khai Hoang giả, hắn suy đoán nhất định nàng nhận ra Helisha, bởi vậy nói ra tên Helisha có thể uy hiếp nàng một chút. Nghe được Đỗ Địch An nói, nhất thời Elinor nghĩ đến lúc trước Helisha đã đánh bại mình, sắc mặt đại biến, ánh mắt nhanh chóng nhìn lướt xung quanh, rất đã nhìn thấy một bóng người đang ngồi trên ghế, chính là Helisha.