Chương 763 Quăng Thi
Đỗ Địch An đi tới trước mặt Elinor, nhấc tay sờ xoạng khuôn mặt bóng loáng tung tóe máu của nàng, nhẹ giọng nói:
- Nhớ lời của ngươi, ở trong địa ngục ngước nhìn ta.
Elinor ngẩn ra.
Vèo một tiếng, Đỗ Địch An xoa xoa bàn tay bỗng nhiên chuyển động, hai ngón tay như câu, đâm vào hai mắt của nàng, hướng ra móc ra phía ngoài, phốc phốc hai tiếng vang lên, hai viên nhãn cầu đỏ lòm bị móc ra.
Elinor kêu lên thảm thiết, tuy rằng thân thể của nàng bị gây tê, nhưng đại não bị gây tê đã chậm rãi biến mất, mà động tác Đỗ Địch Ancực kỳ thô bạo, mang đến đau đớn cho dù là người ý chí kiên định cũng khó có thể chịu đựng. Trong lúc nàng há mồm kêu thảm thiết, Đỗ Địch An trở tay ném hai con ngươi vào trong miệng của nàng, sau đó dùng lực che miệng của nàng, trên mặt bình tĩnh đã thay thế bằng sát khí cùng vẻ dữ tợn:
- Nếu ngươi có mắt không tròng, vậy còn cần đôi mắt này làm gì!
Elinor kêu thảm thiết, máu tươi chảy ra từ kẽ tay Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An quay đầu quay đầu về Noyes bên cạnh đang kinh ngạc đến ngây người nói:
- Đi lấy một bọc hành lý lớn lại đây, ta phải đưa nàng đi nội bích.
Noyes ngẩn ra, phản ứng lại, vội vàng xoay người chạy đi, nhưng trong lòng cảm giác buồn nôn, muốn chạy thật nhanh thoát khỏi tòa thần điện giống như nhân gian luyện ngục này.
Đỗ Địch An buông lỏng tay ra, Elinor bi phẫn kêu to, phun hai viên cầu đỏ như máu ra ngoài, chính là hai con mắt của mình, rơi trên mặt đất, nàng đã hoàn toàn không ôm bất cứ hi vọng nào trên người thiếu niên này, chỉ làm cho nàng phẫn nộ, oán hận, hối hận chính là đối phương có thể tàn nhẫn như vậy, mất nhân tính, tư lợi bội ước không nói, còn không chút nương tay nào. Sớm biết như vậy, lúc trước nàng sẽ không ôm ấp nửa phần hi vọng! Hi vọng cuối cùng triệt để biến thành tuyệt vọng!!
- Coi như ta hóa thành hành thi cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta muốn giết ngươi, Hathaway điện hạ sẽ báo thù cho ta, nàng nhất định sẽ giết ngươi!!
Elinor bi phẫn gào thét, khuôn mặt nàng vặn vẹo đáng sợ, nàng nhe răng trợn mắt, cực lực đưa cổ về phía trước, chỉ cần đụng tới thân thể Đỗ Địch An nàng sẽ mạnh mẽ cắn xé, bằng không sẽ không thể giải hận!
Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn nàng, nói:
- Ngươi cũng từng giết người, như vậy ngươi nên có giác ngộ bị giết, giống như ta vậy.
- Tiểu nhân vô sỉ! Tiện dân đê tiện dơ bẩn, ta muốn ăn thịt ngươi, cắn nát xương cốt ngươi!!
Elinor phẫn nộ gào thét, thống khổ cùng tuyệt vọng làm cho nàng muốn thoát khỏi gông xiềng, hủy diệt tất cả, nhưng thân thể lại bị xiềng xích gắt gao cố định lại, không vì nàng phẫn nộ mà buông lỏng. Đỗ Địch An rút ra một cái khăn rửa mặt bên cạnh nhét vào miệng nàng. Elinor vô cùng phẫn nộ, mạnh mẽ cắn nát khăn mặt, phun ra khỏi miệng, tiếp tục chửi ầm lên.
- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!
Đỗ Địch An lạnh lùng nói một tiếng, rút ra lợi kiếm bên cạnh, bỗng nhiên đâm vào bên trong miệng của nàng. Elinor hét thảm một tiếng, trong miệng ngậm lợi kiếm, không dám cắn. Đỗ Địch An khuấy lên mấy cái, rút trường kiếm về, khăn lau trên bàn bên cạnh nhét vào bên trong miệng của nàng. Elinor ô ô kêu thảm thiết, cắn khăn lau trong miệng, nhưng không cách nào phun ra, bởi vì đầu lưỡi đã bị xoắn đứt, không cách nào lấy lưỡi đẩy ra ngoài. Lúc này Noyes trở lại bên trong thần điện, trong tay là bọc hành lý to lớn. Đỗ Địch An nhấc Elinor lên ném vào trong túi, bàn giao vớiNoyes:
- Thanh lý nơi này sạch sẽ, không nên gây nên khủng hoảng, ta sẽ trở lại lập tức.
- Vâng, thiếu gia...
Noyes cố nén sợ hãi trong lòng sợ đáp lại. Đỗ Địch An cõng Elinor nhảy xuống vách núi phía sau núi Uto, nhanh chóng trèo xuống, chạy về phương hướng nội bích.
Hắn giữ lại tính mạng Elinor là không muốn lãng phí tài nguyên, ngược lại hắn cũng chuẩn bị khởi động kế hoạch đối phó nội bích, đây chỉ là một bước đầu tiên thôi. Sau khi rời khỏi núi Uto, hắn nhanh chóng chạy thẳng về phía trước, trong lòng tính toán thời gian, hy vọng có thể trước mang nàng tới nội bích trước khi nàng hoàn toàn thi hóa.
Đỗ Địch An một đường đi tới quan đạo, tốc độ cực nhanh, giống như một cơn gío lướt qua người trên đường. Sau mười lăm phút, rốt cục Đỗ Địch An đã đến một bên Thán Tức Chi Tường, lúc này hắn cảm giác Elinor trong bọc hành lí giãy dụa đã dần dần yếu ớt, biết nàng sắp thi hóa hoàn toàn rồi, lập tức chạy dọc theo Thán Tức Chi Tường.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh Thán Tức Chi Tường có một số điểm đỏ, là binh sĩ đóng giữ nội bích. Hắn không muốn đánh rắn động cỏ, lúc này gỡ bọc hành lý trên lưng xuống ôm vào trong ngực, đồng thời che giấu khí tức, toàn lực thôi thúc sức mạnh ma ngân trong cơ thể, sau lưng hắn chậm rãi nổi lên hai cục thịt, quần áo ra, là hai cái cánh trong suốt không hoàn chỉnh!
Tuy rằng lần trước hai cánh của hắn miễn cưỡng bị rút ra, nhưng vẫn còn gien trong cơ thể, tế bào bên trong cơ thể tự động phục hồi, vẫn như cũ có thể sinh ra hai cánh như cũ, giống như chức năng tự lành vết thương vậy, có điều tốc độ khôi phục rất chậm, hơn nữa không cách nào dùng ngoại lực để trị liệu, chỉ có thể dựa vào năng lượng tự thân tích trữ tiến hành chữa trị.
Cho đến lúc này, hai cánh của hắn cũng không thể hoàn toàn trở về hình dáng ban đầu.
Vèo!
Đỗ Địch An vỗ tàn dực, thân thể chậm rãi bay lên trời, mặc dù là tàn dực, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng bay lên. Hai tay hắn bám vào bức tường, phối hợp với tàn dực, nhanh chóng bò lên trên cự bích. Sau khi lên trên, Đỗ Địch An lập tức thấp hạ thấp thân, nhanh chóng chạy về hướng nội bích.
Các binh sĩ đóng giữ trên Thán Tức Chi Tường đang túm năm tụm ba ngồi cùng một chỗ, tựa hồ đang nói chuyện phiếm, cũng không quá để ý tớixung quanh.
Đỗ Địch An thuận lợi đi qua Thán Tức Chi Tường, tiếp tục chạy về phía trước mấy ngàn mét, nhảy từ trên xuống. Sau khi rơi xuống bãi cỏ, hắn phát hiện Elinor trong bọc hành lý trên lưng đã không còn động tĩnh, biết thời điểm sắp đến, hắn tiếp tục phóng về phía trước.
Diện tích nội bích gấp 4 lần ngoại bích, ngoại bích chỉ chiếm cứ một phần năm toàn bộ diện tích Cự Bích, dẫn đến ngoại vi nội bích khu đều là đất hoang.
Đỗ Địch An ôm Elinor một đường tiến lên, sau năm phút, đột nhiên nghe được bên trong bọc hành lý có tiếng gào thét, cùng với giãy dụa kịch liệt. Tiếng gào này hắn rất quen thuộc, giống hệt với âm thanh từ trong miệng Helisha, giống như ma vật tràn ngập dã tính.
Ánh mắt Đỗ Địch An âm trầm, tiếp tục chạy về phía trước. Đột nhiên có một vaath thể sắc bén xuyên qua bọc hành lí, đụng vào chiến giáp trên lồng ngực hắn. Hắn kinh ngạc một chút, vội vàng bỏ qua bọc hành lý, cúi đầu nhìn, trên chiến giáp có một vết tích bị cắt, cũng không bị thương đến da dẻ. Hắn thở phào nhẹ nhõm, vị trí tay trái lúc trước của mình có thể đông lại tốc độ Thi độc lây lan, nhưng các vị trí còn lại không được, một khi bị cắn chắc chắn hắn sẽ phải chết! Lúc này, bọc hành lý bị hắn vứt ra quay cuồng kịch liệt trên bãi cỏ, đột nhiên phù một tiếng, bọc hành lý bị nổ tung, mấy cây tứ chi quái dị từ bên trong vung vẩy ra ngoài, tiếp theo một bóng người chậm dãi đứng lên, hoặc là nói một bóng người giống như con nhện, chỉ là thân thể vẫn là dáng dấp của Elinor.
Đỗ Địch An nhìn thấy vẻ mặt Elinor dữ tợn, lập tức chú ý tròng mắt của nàng cũng không phải hoàn toàn một màu đen như Helisha, mà có màu xanh lục giống như những hành thi bình thường khác.