← Quay lại trang sách

Chương 764 Tàn Nhẫn

Hống!

Elinor nằm trên mặt đất gầm nhẹ một tiếng, khuôn mặt vốn thanh tú cực kỳ dữ tợn, khóe miệng mở rộng đến mang tai, nước bọt từ răng nanh trên nhỏ xuống, nhìn chằm chặp Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An không kịp suy nghĩ, lập tức xoay người chạy. Hắn không nghĩ tới Elinor bị cảm hóa hoàn toàn khác với Helisha, thương thế dưới ảnh hưởng của bệnh độc trực tiếp khỏi hẳn, hơn nữa hình dạng thân thể hiện tại cũng có chút khác biệt với trạng thái kích phát ma ngân trước đó, nhưng không nghi ngờ chút nào, sức chiến đấu tuyệt đối không kém!

Vèo!

Lúc Đỗ Địch An xoay người chạy trốn, Elinor gào thét liều mạng truy đuổi, tốc độ rất nhanh. Đỗ Địch An thất kinh, vội vàng mở tàn dực ra, nhanh chóng phóng về phía trước, đồng thời từ từ bay lên khỏi mặt đất, đập cánh giữa không trung.

Chỉ là lần này không có bàn tay mượn lực, chỉ có thể dựa vào hai cái tàn dực phi hành, tốc độ chậm không nói, còn đặc biệt gian nan, loạng choạng giữa không trung, nghiêng ngả, hắn khống chế cũng rất khổ cực.

Tuy rằng tàn dực giống như hai tay của mình, nhưng lợi dụng tàn dực điều khiển gió lại hoàn toàn khác nhau, lỗ thủng tàn dực trên bị gió thổi qua vang lên ô ô, trận gió nhẹ tình cờ thổi vào mặt một đã để hắn có cảm giác bị hất tung.

Hống!

Elinor gào thét trên mặt đất nhanh chóng truy đuổi, dưới bụng biến dị ra vài quái chi điên cuồng bò, đục ra mấy cái hố nhỏ trên mặt đất.

Đỗ Địch An vội vàng bay lên cao, thầm nghĩ thất sách, không nghĩ tới người này vừa mới thi hóa đã có sức mạnh như thế, hắn còn tưởng rằng sẽ giống như Helisha ở giai đoạn suy yếu, phải cần một khoảng thời gian chậm rãi khôi phục, nhưng tình huống này hiển nhiên không phải như vậy.

Hống!

Phần gáy Elinor ngước lên 90 độ nhìn Đỗ Địch An giữa không trung, cả khuôn mặt dán trên lưng, cực kì dữ tợn. Quái chi dưới bụng nhanh chóng bò bò truy đuổi, đồng thời nắm đất đá dưới đất quăng về phía Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An vội vàng né tránh, nhưng nàng càng ném càng mạnh, cát đá giống như mũi tên bay đến, tuy rằng cật lực tránh né, nhưng tàn dực vẫn bị mấy tảng đá đập trúng, thân thể nhất thời rơi xuống.

Hắn biến sắc mặt, một khi ngã xuống, lấy sức mạnh của Elinor lúc này, chính mình tuyệt không có phần thắng. Hắn vội vàng toàn lực khống chế tàn dực, sau khi rơi thấp xuống hơn 30m, cuối cùng cũng giữ vững được thân thể, sau đó tiếp tục đập cánh bay lên.

Hống!

Elinor phẫn nộ rít gào, từ mặt đất nhảy lên, lập tức nhảy đến độ cao hơn tám mươi mét, nhưng Đỗ Địch An đã bay trên trăm mét, cũng không tóm được.

Nghe được tiếng gầm rú phẫn nộ sau lưng, trong lòng Đỗ Địch An âm thầm kêu khổ, thực sự là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, trong nháy mắt chính mình đã lưu lạc tới mức độ này.

Hống!

Đột nhiên, một tiếng gào thét hưng phấn vang lên. Tiếng gào thét nhanh chóng hướng về bên trái phóng đi. Đỗ Địch Anngạc nhiên quay đầu lại, chợt nhìn thấy Elinor đánh về bụi cỏ bên trái, từ bên trên có thể thấy, trong bụi cỏ này có một con đại mãng dài mười met hoa văn màu đen.

Trong nháy mắtElinor đi tới trước đại mãng hoa văn màu đen này, khuôn mặt tú lệ cực lực mở lớn dữ tợn, đột nhiên cắn vào đầu đại mãng. Đại mãng cảm nhận được nguy hiểm, đầu như cong lại, muốn phản kích, nhưng sau một khắc đã bị quái chi của Elinor đập trúng, đầu rắn nát tan, óc bắn tung tóe lên bụi cỏ xung quanh.

Thấy cảnh này, Đỗ Địch An nắm chặt cơ hội nhanh chóng chạy về phía trước, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng Elinor. Cũng không lâu lắm, hắn trở lại Thán Tức Chi Tường bò lên trên, sau khi lên đỉnh. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, không nghĩ tới mình sẽ được một con mãng xà cứu, may là gặp gỡ con mãng xà này dẫn sự chú ý của nàng, nếu bị nàng tiếp tục truy đuổi, thực sự khó nắm chắc có thể bảo toàn tính mạng.

Hắn đi dọc bức tường, vừa đi vừa nghỉ ngơi, đợi thể lực khôi phục lập tức chạy hết tốc lực trở về núi Uto. Tuy rằng kế hoạch quăng thi Elinor cũng không thuận lợi hoàn thành, nhưng tốt xấu cũng đã đưa nàng tới nội bích, tuy rằng giờ lúc này ở trong vùng ngoại thành hoang dã, nhưng nơi này có quân bộ đóng giữ, nàng du đãng chung quanh sớm muộn cũng gặp được người, gây nên họa loạn.

- Đáng tiếc, nếu như đưa đến thành thị mới thi hóa thì tốt rồi.

Trong lòng Đỗ Địch An âm thầm tiếc hận. Nhìn thấy Đỗ Địch An bình an trở về, Barry thở phào nhẹ nhõm, nói:

-Thiếu gia, ngài không sao chứ?

Đỗ Địch An lắc đầu:

- Để ngươi lo lắng, như thế nào, đã tìm được tất cả người chứng kiến chiến đấu ban nãy chưa, nhất định phải phong tỏa tin tức này, nếu như có tin tức truyền ra ngoài thì nói là hắc ám giáo đồ tập kích.

- Ta biết rồi, thiếu gia.

Đỗ Địch An vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhanh chóng trở lại bên trong thần điện, vừa về đã nhìn thấy Helisha tĩnh tọa trên ghế, tư thế không thay đổi gì lúc hắn rời đi, trái tim hắn cuối cùng cũng yên lặng lại.

- Thiếu gia, đã quét sạch thần điện.

Noyes đi tới, cung kính cúi đầu nói:

- Ngài còn có dặn dò gì không?

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Ngươi tới.

Trong lòng Noyes căng thẳng, nhưng vẫn tiến lên.

- Ngươi cảm thấy người phụ nữ kia có nên giết hay không?

Ánh mắt Đỗ Địch An bình tĩnh chăm chú nhìn hắn. Noyes hơi run, vội vàng cúi đầu nói:

- Thiếu gia, người phụ nữ kia mạo phạm ngươi, đương nhiên nên chết!

- Lúc trước ta chặt đứt thân thể của nàng, ta nhìn thấy ngươi giống như có chút không đành lòng.

Đỗ Địch An nói rằng:

- Có phải là cảm thấy ta quá tàn nhẫn, không có nhân tính?

Noyes sợ đến tim đập thình thình, toàn thân mồ hôi lạnh, nhanh chóng khom lưng nói:

- Thiếu gia, ta không hề nghĩ như vậy...

Đỗ Địch An đưa tay nâng hắn lên, ngưng mắt nhìn hắn, nói:

- Lão kim, chúng ta đã từng cùng ở trong ngục giam, ta hi vọng ngươi có thể hiểu được ta.

Noyes ngẩn ra, Đỗ Địch An đã lâu không xưng hô với hắn như vậy.

- Ngươi cảm thấy không đành lòng là rất bình thường, ta cũng không trách ngươi.

Đỗ Địch An bình tĩnh nói:

- Mỗi người nhìn thấy một số hình ảnh máu tanh, hoặc là sự tình vượt qua điểm mấu chốt của mình đều sẽ cảm thấy không đành lòng, cảm thấy tàn nhẫn, nhưng loại cảm quan này chỉ là nhất thời, giống như một người nghe thấy có người chết đói, hắn cũng không có xúc động quá to lớn, trong đáy lòng sẽ có một tia đồng tình, nhưng nếu như tận mắt thấy một người chết đói, đói đến phải toàn thân gầy trơ cả xương, trong đôi mắt tràn ngập cầu xin cùng với khát vọng đối với sinh mạng thì lòng đồng tình của hắn sẽ được mở rộng, đủ lớn để cảm hóa hắn, đồng thời ra tay giúp đỡ, bố thí vật tư.

Noyes cúi đầu nghe.

- Đồng dạng là chết đói, nhưng phương thức xử lý của ngươi không giống nhau, cảm thụ cũng không giống. Có người ngửi được mùi máu tanh, nhiều nhất chỉ có thể tưởng tượng ra một số hình ảnh đẫm máu, nhưng hắn không ngửi được mùi máu tanh nồng nặc tới mức buồn nôn, vì lẽ đó cho nên trước ngươi cảm thấy không đành lòng, chỉ bởi vì ngươi đặt mình trong hoàn cảnh đó, ngươi bị cảm quan kích thích, vì vậy có cảm giác không đành lòng.

Đỗ Địch An giống như nói một loại đạo lý nào đó cho hắn nghe. Noyes nghe vậy tâm tư có chút hỗn loạn, nhưng hắn biết đại khái Đỗ Địch An muốn gì.

- Người là cảm tính, cảm tính là một nhân tố không xác định, nếu như không xác định thì không thể nào phán đoán lý tính.

Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn hắn:

- Ta hi vọng ngươi có thể hiểu được ta, ngồi ở vị trí này có quá nhiều chuyện ta nhất định phải tàn nhẫn, nhất định phải tàn nhẫn! Nếu như ta nhỏ yếu, không nhận ra được nàng, như vậy hiện tại chết chính là chúng ta!

Noyes im lặng, hắn biết Đỗ Địch An nói không sai, đạo lý như vậy không cần phải nói hắn cũng biết, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy một tia hổ thẹn, vì suy nghĩ lúc trước của mình mà cảm thấy hổ thẹn, hắn cúi đầu nói:

- Thiếu gia ngài nói rất đúng, ta không dám có suy nghĩ không đúng với ngài, trước ta cảm thấy ngài quá tàn nhẫn, bây giờ suy nghĩ một chút, sao có thể coi là tàn nhẫn? Đi ra ngoài lăn lộn, ai không phạm phải một số chuyện, nàng chết chưa hết tội!

- Không!

Đỗ Địch An phủ định lời hắn, nói:

-Chuyện lúc trước thực sự là tàn nhẫn! Tàn nhẫn chính là tàn nhẫn, không cần che giấu, ta cũng sẽ không quan tâm cảm thụ người khác mà che giấu sự ghê tởm của mình. Nhưng chuyện này ta nhất định phải làm như thế, mặc dù là tàn nhẫn, cũng phải làm.

Noyes nghe hiểu được, trong lòng hắn có sự kính ý không nói ra lời, hắn trịnh trọng gật đầu, nói:

- Thiếu gia, ta biết rồi, những câu nói này ta sẽ ghi nhớ trong lòng!

- Ừm.

Đỗ Địch An gật đầu, thấy hắn tiêu trừ khúc mắc ở đáy lòng cũng yên tâm lại, hắn không hy vọng bị người bên cạnh phản bội một lần nữa, mà lòng mang khúc mắc chính là bước thứ nhất phản bội, vì vậy hắn mới tận tình khuyên nhủ Noyes như vậy, mà điều này cũng vừa vặn tiếp cận ý tưởng chân thật của hắn.

- Không nghĩ tới lần này tập kích chúng ta lại là Long tộc, đưa tin tức này cho Long tộc, không phải quân bộ thì là Tu Đạo Viện.

Đỗ Địch An thấp giọng tự nói, suy tư:

- Nguyên nhân bọn họ nói cho Long tộc, là biết ta có cừu oán với Hathaway? Hay là thám tử của bọn hắn nhận ra Helisha? Hiện tại xem ra Hathaway hẳn đã biết được sự tồn tại của ta.

Hắn cảm thấy có chút vướng tay chân, trong kế hoạch hoàn mỹ của hắn, trước tiên là ứng phó quân bộ cùng Tu Đạo Viện, sau đó lại tìm Long tộc báo thù, dù sao cao thủ Long tộc nhiều như mây, hắn cần thông qua thời kỳ chiến tranh với quân bộ cùng Tu Đạo Viện để tích trữ sức mạnh, mới có năng lực tự mình bước lên Long tộc báo thù rửa hận!

- Xem ra không thể tiếp tục kéo dài.

Đỗ Địch An nói với Noyes:

- Chúng ta cũng nên để nội bích biết thế nào gọi là 'Sống trong địa ngục'."