Chương 780 Tiềm Tập
Trên đường phố đại môn từng nhà đóng chặt, hơn một nửa kiến trúc trên đường phố không có một người sống, tất cả đã được sơ tán.
Ngoại trừ quân đội lúc trước trên quảng trường, Đỗ Địch An cũng không còn nhìn thấy quân đội, cũng không nhìn thấy kỵ sĩ, trên đường là một mảng hoang phế, rách rưới, chỉ có Hành Thi du đãng.
Ngắn ngủi thời gian một ngày một đêm, thành thị phồn hoa đã trở nên giống như quỷ thành. Nửa giờ sau, rốt cục Đỗ Địch An đã đi tới phòng nghiên cứu ma vật trên bản đồ, đây là phòng nghiên cứu ma vật to lớn nhất của Carmen thành thị, lưng dựa núi cao, phải có sông lớn, chung quanh là rừng rậm cùng gò núi trùng điệp liên miên, cực kỳ hẻo lánh.
Đỗ Địch An đi xuyên qua rừng rậm thì, gặp phải hai, ba con tiểu ma vật, tiện tay chém giết. Tuy nói là tiểu ma vật, nhưng cũng là dã thú hung tàn bị nhiễm phóng xạ, người bình thường gặp phải, quá nửa là khó thoát khỏi cái chết.
Có những tiểu ma vật này qua lại rừng rậm, hiển nhiên cũng không người nào muốn tới gần nơi này. Đỗ Địch An đứng sau một cái cây, bên trên cành cây còn có một con rắn độc toàn thân màu bích lục, nhưng đầu đã bị vỡ nát, máu thịt be bét.
Lợi dụng cây cối che lấp, Đỗ Địch An nhìn về bãi đất trống phía trước, địa thế nơi đó thấp, có một tòa kiến trúc thấp bé, không hề bắt mắt chút nào, không hề giống với kiến trúc pháo đài cổ của quý tộc, tòa kiến trúc này mang thiên hướng giống với hiện đại.
Ánh trăng chiếu lên trên tòa kiến trúc khiến nó thêm mấy phần lạnh lẽo. Thông qua nhiệt cảm thị giác, Đỗ Địch An phát hiện phía dưới lòng đất tòa kiến trúc có không ít nhân loại đang hoạt động, nguồn nhiệt phản ứng trong cơ thể những người này tương đương với binh lính bình thường, chỉ cường tráng hơn một chút so với bình dân. Mà ở kiến trúc sâu dưới lòng đất còn có một số nguồn nhiệt thân thể quái dị, hẳn là ma vật bắt giữ được.
- Phòng nghiên cứu dưới lòng đất, lại có điểm tương tự với sở nghiên cứu khoa học thời đại trước...
Ánh mắt Đỗ Địch An hơi lấp lóe, gần với hắn suy đoán, bên trong phòng nghiên cứu ma vật này cũng không bạo phát thi dịch, tất cả vẫn còn đang ngay ngắn trật tự tiến hành, tựa hồ không để ý chút nào đối bệnh độc đang bạo phát tại ngoại giới.
- Ngươi ở chỗ này chờ ta.
Đỗ Địch An thấp giọng nói với Helisha một câu, hắn quyết định một mình đi tới, đợi gặp gỡ nguy hiểm chính mình không cách nào ứng phó thì gọi nàng đến giúp đỡ cũng không muộn, chỉ cần không tiến vào địa phương cách âm, lấy thính giác của Helisha, coi như cách xa mấy ngàn mét lay động lục lạc nàng cũng có thể nghe thấy, chỉ là tiếp thu tương đối trì độn một chút mà thôi.
Sau khi nói xong, thấy Helisha ngầm thừa nhận, Đỗ Địch An lập tức thu lại khí tức toàn thân, phong tỏa lỗ chân lông, yên lặng tìm tiềm hành đi qua. Vượt qua hai cạm bẫy ngầm, Đỗ Địch An thuận lợi tới gần tòa kiến trúc phía trước, thông qua nhiệt cảm thị giác, có thể nhìn thấy trong kiến trúc thấp bé này có tám thị vệ canh giữ, nhiệt lượng trong cơ thể khá mạnh, đều là cấp độ cao cấp Giới Hạn giả.
Hắn không biết trong chỗ tối có cất giấu người càng mạnh hơn hay không, có thể thuận lợi lẻn vào là tốt nhất, nếu như thực sự không được cũng chỉ có thể để Helisha xông vào. Thân thể của hắn bò sát mặt đất, tránh thoát góc chết của tầm nhìn, chậm rãi tới cạnh cửa, trong lòng nhanh chóng tính toán tỷ lệ ra tay thành công, đối với hắn mà nói, giết tám tên cao cấp Giới Hạn giả vẫn là sự tình trong khả năng, nhưng muốn lặng yên không một tiếng động giết chết bọn họ lại có chút khó khăn.
- Nghe nói không, bên ngoài bạo phát thi dịch, rất nhiều thành thị đã bị phong toả rồi!
- Các ngươi nói, bệnh độc này có thể là từ bên trong phòng nghiên cứu chúng ta tiết lộ ra ngoài hay không?
- Chuyện này khẳng định là có người sau lưng mưu tính, nhiều thành thị đồng thời bạo phát bệnh độc như vậy, tuyệt đối không phải việc đơn giản, hẳn là thế lực kia muốn lợi dụng bệnh độc khống chế từng thành thị!
- Không phải muốn cùng tranh quyền với Aristotle bệ hạ sao?
- Ai biết được!
Trong phòng truyền đến mấy âm thanh nói chuyện phiếm, ba nam một nữ đang nói chuyện, mấy người khác không tham dự tán gẫu. Đỗ Địch An nghe thấy thế thì ánh mắt lóe lên, chậm rãi lui ra kiến trúc thấp bé, đi về rừng cây bên ngoài, sau đó trực tiếp rời khỏi nơi này, đi tới một chỗ trên đường phố phụ cận.
Hắn cố ý chế tạo ra âm thanh, dọc theo đường phố đá văng mỗi cái đại môn, thả Hành Thi bên trong ra ngoài, lại lợi dụng ưu thế tốc độ một đường dẫn dắt, rất nhanh mấy chục Hành Thi gào thét truy đuổi phía sau hắn.
Tình cảnh này để cho mấy mấy người may mắn còn sống sót trong phòng nhìn thấy, sợ đến trợn mắt há mồm. Đỗ Địch An nhanh chóng chạy vào trong rừng cây, lúc tới gần phòng nghiên cứu ma vật liền lập tức gia tốc, biến mất khỏi sự cảm ứng của những Hành Thi này, không còn tăm hơi.
Đám Hành Thi dọc theo vết chân của hắn tiếp tục tìm kiếm một lúc, nhưng không có tuần tự, dần dần khôi phục trạng thái du đãng, có chút Hành Thi trong đó ngẫu nhiên gặp tiểu ma vật trong rừng rậm, hai bên lập tức chém giết lẫn nhau.
Đỗ Địch An lần thứ hai bí mật về kiến trúc thấp bé phía trước, chờ đợi ở một chỗ trong góc tối. Cũng không lâu lắm, tám tên thị vệ trong kiến trúc nghe thấy vùng rừng rậm bên ngoài truyền đến tiếng gào dữ tợn cùng với tiếng kêu thảm thiết của ma vật trong rừng. Đề tài nói chuyện nhất thời bị gián đoạn, một người trong đó nói:
- Giống như có gì đó lại đây.
- Molly, ngươi đi xem tình huống thế nào.
Tên còn lại nói. Trong phòng yên tĩnh vài giây, đột nhiên một cô gái giật mình nói:
- Có người ẩn núp ở bên ngoài, ngay góc hướng tây!
Đỗ Địch An núp trong bóng tối hơi thay đổi sắc mặt, không nghĩ tới bên trong lại có người có thể nhận biết được hắn, phải biết giờ khắc này hắn đã lợi dụng hoàn cảnh chung quanh để ẩn giấu, tiêu trừ nguồn nhiệt và mùi của thân thể, muốn tìm được tung tích của hắn cũng không khó, trừ phi là người cực kỳ nhạy cảm đối với âm thanh, nhưng người như vậy ngay khi hắn mới bắt đầu tiếp cận phải phát hiện ngay mới đúng.
Tuy rằng không biết nữ nhân gọi là Molly kia làm sao tìm được mình, Đỗ Địch An cũng không tiếp tục ẩn giấunữa, từ trong bóng tối đi ra, đánh về phía cửa sổ, chủy thủ rơi vào trong lòng bàn tay, giết tới hai tên thị vệ bên cửa sổ.
- Tìm chết!
Hai tên thị vệ nghe thấy thanh âm Molly liền phản ứng lại, giờ khắc này nhìn thấy cửa sổ bị đánh vỡ ngay lập tức ra tay. Chủy thủ Đỗ Địch An rất nhanh bị ngăn lại, đánh lén thất bại, hắn nhanh chóng rút tay về, lay động lục lạc.
Tuy rằng lấy năng lực của hắn cũng có thể đánh bại hai người này, nhưng lấy một chọi hai, muốn chém giết vẫn cần tiêu hao một chút thời gian, thế nhưng đã bại lộ, phải tốc chiến tốc thắng!
m thah Lục lạc truyền ra, Helisha trong rừng cây nghe thấy, bên trong tròng mắt màu đen đột nhiên lóe lên một tia sát khí, trong nháy mắt xông ra ngoài. Trong lúc Helisha vọt tới, Đỗ Địch An cũng lui ra ngoài. Lúc này tám tên thị vệ trong kiến trúc đã vây quanh lại, khi Helisha di chuyển thì một nữ nhân trong đó cả kinh kêu lên:
- Không được, có người đang lại đây, thật nhanh!
Một thanh niên khôi ngô ở bên cạnh trầm giọng quát lên:
- Lập tức truyền lệnh có địch tấn công!
Đỗ Địch An nhìn thấy bên trong tám người có một thanh niên thấp bé xoay người, chuẩn bị chui vào trong kiến trúc, hắn lập tức ném chủy thủ chặn đường đi của tên thanh niên kia.
- Tìm chết!
Thanh niên khôi ngô nhìn ra ý đồ của Đỗ Địch An, gầm nhẹ:
- Giết hắn!