← Quay lại trang sách

Chương 779 Quý Tiện

Đỗ Địch An nhìn thấy một quan quân trung niên chiến giáp sáng loáng từ trong Quân Bộ đi ra, màu da trắng nõn, nhìn qua bảo dưỡng rất tốt. Hắn tách mọi người ra, nhìn đám người cãi nhau, lớn tiếng nói:

- Nếu không muốn chết thì yên tĩnh cho lão tử!

Thanh âm mắng nhiếc của đám người thoáng ngừng lại, sợ hãi nhìn hắn.

Quan quân trung niên nhìn sang bên cạnh, nói nhỏ với câu với một sĩ quan phụ tá, sĩ quan này gật đầu lĩnh hội, cao giọng nói:

- Alice tiểu thư, mời đứng ra ngoài.

Mọi người Trên quảng trường hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên một chỗ trong đoàn người truyền đến một hồi mất trật tự, mọi người tránh sang hai bên lộ ra một thiếu nữ dáng người yêu kiều, mặc trang phục phong cách tây cao quý.

Bên cạnh thiếu nữ có hai tên kỵ sĩ chen chúc, dáng người thẳng tắp, thái độ khiêm tốn. Quan quân trung niên nhìn thấy thiếu nữ này, con ngươi sáng ngời, lập tức mang theo vài tên người hầu từ phòng tuyến ở ngoài tiến vào trong quảng trường, đám người chung quanh dọc theo đường đi dồn dập tránh ra,vừa sợ vừa giận không dám ngăn trở.

- Alice tiểu thư, ngài không bị thương chứ?

Trung niên quan quân đi tới trước mặt thiếu nữ, đưa tay đặt trước ngực cung kính thi lễ nói.

Nữ hài tên gọi Alice này không nhịn được nhìn hắn, nói:

- Chuyện gì? Có chuyện gì nói mau!

Trung niên quan quân phi thường khách khí, lại cười nói:

- Tiểu thư, chúng ta phụng mệnh tới đón ngài,

bây giờ bên ngoài khắp nơi bạo phát thi dịch, vô cùng nguy hiểm, mời ngài theo chúng ta trở về đi thôi.

Nghe được hắn nói, trong mắt bình dân chung quanh nhất thời toát lên hi vọng, xô đẩy đưa tay chụp vào trung niên quan quân, cầu khẩn nói:

- Đại nhân, mang chúng ta đi, van cầu ngài mang chúng ta đi đi!

Vài tên người hầu bên người trung niên quan quân lập tức ngăn trở những bình dân gây rối này, một người hầu trong đó đẩy một tên bình dân toàn thân bẩn thỉu ra ngoài, khí lực rất lớn, trực tiếp khiến người kia té ngã trên mặt đất, lập tức bị người phía sau dẫm đạp nhấn chìm.

Alice nghe được thanh âm huyên náo xung quanh càng thêm thiếu kiên nhẫn nói:

- Ta sẽ không đi về, ta còn muốn đi Christin lấy dạ phục, đêm nay có tiệc rượu ta muốn tham gia, ngươi nói cho phụ thân ta đợi yến bắt đầu, ta khẳng định sẽ về nhà!

Trung niên quan quân cười khổ, nói:

- Tiểu thư, bây giờ bên ngoài khắp nơi bạo phát thi dịch, thực sự quá nguy hiểm, nếu như ngài xảy ra điều gì bất ngờ, chúng ta sẽ không gánh được!

- Vậy các ngươi bảo vệ ta cho tốt là được rồi.

Alice dửng dưng như không nói:

- Chúng ta nuôi dưỡng các ngươi cũng không phải để ăn không ngồi rồi, một trận thi dịch nho nhỏ cũng không thu xếp được, thật vô dụng!

Trong lòng trung niên quan quân không nói gì, đang cảm thấy đau đầu, bỗng nhiên trong lòng hắn hơi động, cười làm lành nói:

- Tiểu thư, quy mô thi dịch quá lớn, đã bao phủ toàn thành, lúc ta tới đã chú ý tất cả cửa hàng đều đóng cửa, bao quát cả Christin, coi như hiện tại ngài đi tới phỏng chừng cũng không lấy được dạ phục, trái lại sẽ gặp nguy hiểm, nếu không ta giúp ngài tìm những cửa hàng may khác, mua giúp ngài một bộ?

- Những cửa hàng khác làm lễ phục làm sao có thể so sánh với Christin?

Alice khinh bỉ nhìn hắn giống như nhìn một kẻ ngu ngốc, sau đó hơi hất cằm lên nói:

- Coi như đóng cửa cũng không có chuyện gì, gia tộc chúng ta là khách quý của Christin, mặc dù là đóng cửa cũng sẽ phục vụ ta, ngươi đừng dài dòng nữa, nơi này nhiều người chen lấn như vậy, thối chết rồi, tránh ra!

Trung niên quan quân vừa định khuyên nữa, chợt nghe đằng sau quảng trường truyền đến tiếng kêu tràn ngập sợ hãi, trong lòng hơi hồi hộp, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn tới, nhất thời nhìn thấy phía trước quảng trường có số lượng lớn người chen chúc lại đây, mà đường phố phía sau có bốn, năm bóng người nhanh chóng chạy tới, tư thế chạy quái dị, loạng chòa loạng choạng, hai tay giống như đang bơi nhào tới trước. Sắc mặt hắn thay đổi, lập tức nói với Alice trước mặt:

- Tiểu thư, đắc tội ngài rồi, ngài nhất định phải theo ta trở lại!

Nói xong hắn đưa tay chụp vào cổ tay nàng.

Alice không nghĩ tới hắn lại dùng mạnh, phẫn nộ thét to:

- Ngươi muốn làm gì, khốn nạn, cút ngay cho ta!

Hai tên kỵ sĩ bên cạnh lập tức ra tay, ngăn cản trung niên quan quân, một người trong đó cầm lên cổ tay trung niên quan quân, lực đạo cường hãn khiến trung niên quan quân cảm thấy đau đớn. Hắn không khỏi tức giận nhìn hai người kỵ sĩ sắc mặt lãnh khốc này:

- Các ngươi muốn chết phải không, nếu như Alice tiểu thư xảy ra chuyện, các ngươi đều phải chết!

Hai tên kỵ sĩ chỉ là lạnh lùng nhìn hắn, giống như không nghe thấy. Trung niên quan quân cực kỳ phẫn nộ, đột nhiên lúc này đám người phía trước xô lại đây như bài sơn hải đảo, hai tên kỵ sĩ cùng trung niên quan quân không kịp chuẩn bị, không đứng vững được.

Đợi trung niên quan quân kịp phản ứng lại đã không nhìn thấy Alice tiểu thư ở đâu cả, trong nháy mắt sắc mặt hắn trắng bệch, toàn thân mồ hôi lạnh trào ra, hốt hoảng kêu lớn:

- Alice tiểu thư, Alice tiểu thư!

Trong đám người tràn ngập sự sợ hãi, tiếng thét chói tai vang lên nhấn chìm tiếng nói của hắn.

Hống! Tiếng gầm gừ đằng sau đoàn người vang lên, vài bóng người đuổi theo từ trong đường phố đã nhảy vào quảng trường, mấy tên lính cản ở nơi đó hoàn toàn không địch lại, từ lâu đã ngã vào trong vũng máu, mà bình dân phụ cận mắt thấy một màn máu tanh lập tức mất đi tín nhiệm với Quân Bộ, hốt hoảng chạy trốn tứ phía, đoàn người liều mạng xô đẩy chen chúc làm cho toàn bộ quảng trường như dậy sóng.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, càng ngày càng có nhiều Hành Thi từ đường phố phía sau chạy tới, giương nanh múa vuốt đánh về đoàn người cùng với đám binh lính canh giữ ở phía ngoài.

Nhất thời trên quảng trường lâm vào cảnh hỗn loạn. Đỗ Địch An nhìn thấy biến hóa này khẽ cau mày, thầm nói một tiếng ngu xuẩn, lại tụ tập nhiều người như vậy, quả thực là ngọn hải đăng cho những Hành Thi này, muốn không bị hấp dẫn cũng khó.

Hắn xoay người đi về một hướng khác, không định ra tay. Chờ hắn rời đi, tiếng kêu thảm thiết từ quảng trường càng ngày càng vang dội, trong đó không thiếu tiếng khóc tuyệt vọng. Hắn theo bản đồ đi về phòng nghiên cứu ma vật tới một chỗ ngoặt, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người nhỉ bé từ con đường nhỉ bên cạnh chạy tới, chính là nữ hài lúc trước trung niên quan quân muốn bảo vệ, Alice.

Alice vừa chạy ra khỏi con đường nhỏ, suýt nữa đụng phải Đỗ Địch An, nàng nhìnĐỗ Địch An đứng trước tiểu đạo, trợn mắt nói:

- Nhìn cái gì vậy, chưa thấy mỹ nữ như bổn tiểu thư bao giờ sao, dám nhìn nữa cẩn thận ta móc tròng mắt của ngươi ra!

Đỗ Địch An lạnh lùng liếc nhìn nàng một chút, thu hồi ánh mắt, nắm tay Helisha tiếp tục đi tới phía trước.

Alice nhìn chung quanh, phát hiện hai tên người hầu kỵ sĩ của mình không từ quảng trường đi ra, mà từ nơi nào đó truyền đến tiếng kêu thảm thiết làm cho nàng cảm thấy một tia sợ hãi, không dám tới gần. Ánh mắt nàng nhanh chóng quét chung quanh vài lần, lần thứ hai rơi lên người Đỗ Địch An, xông lên phía trước kêu lên:

- Này, ta cần đi mua y phục, bây giờ lập tức đi tìm một chiếc xe ngựa cho bổn tiểu thư, đưa ta đi Christin!

Đỗ Địch An giống như không nghe thấy, tiếp tục nắm tay Helisha tiến liên.

Alice không nghĩ tới chính mình lại bị làm lơ, nàng cực kì tức giận, lớn tiếng nói:

- Xú tiện dân, đứng lại cho ta! Ta là quý tộc, ngươi muốn chết sao, dám đối với ta như vậy?!

Đỗ Địch An cảm thấy ồn ào, cũng không quay đầu lại nói:

- Lăn xa một chút.

Alice nghe vậy trợn mắt há mồm, sau một khắc tức giận đến miệng méo lên, nghiến răng nghiến lợi đuổi tới trước mặt Đỗ Địch An, đưa tay kéo góc áo của Đỗ Địch An, tức giận nói:

- Nói xin lỗi ta mau, bằng không ta sẽ biến ngươi thành nhân nô cẩu, bán cho quý tộc khác, để ngươi sống không bằng chết!

Đỗ Địch An trở tay tát một cái lên mặt nàng, đánh cho nàng lảo đảo vài bước, ngã nhào trên đất.

- Ngu xuẩn!

Đỗ Địch An lạnh lùng liếc nàng một chút, tiếp tục nhanh chân đi về phía trước. Alice bưng gò má nóng rát, ngơ ngác ngồi dưới đất, trong lúc nhất thời đầu óc không kịp phản ứng lại, chính mình lại bị đánh, hơn nữa còn là bị một tiện dân tóc đen đánh! Mắt thấy Đỗ Địch An sắp ra khỏi đường phố, đột nhiên trong mắt nàng lộ ra vẻ oán độc mãnh liệt, từ dưới đất bò dậy, đuổi theo.

Vừa lao ra khỏi đường phố nàng đã nhìn thấy hai bên đường phố có vài bóng người loạng choạng đi lại, nàng biết đây là người bị thi dịch cảm hoá, vô cùng nguy hiểm. Nhưng giờ khắc này nàng đã liều mạng, phất tay hướng về mấy cái bóng người đang lay động kêu to:

- Lại đây, mau tới đây!

Vài con Hành Thi nghe được âm thanh, lập tức quay đầu nhìn sang, trong mắt bốc lên ánh sáng xanh lục, khóa chặt thân thể Alice, nhanh chóng vọt tới. Đỗ Địch An nhìn thấy cô bé này lại tự tìm đường chết, hơi run run. Nhưng sau một khắc con mắt của hắn đã lạnh xuống, chỉ thấy cô bé này đợi vài con Hành Thi chạy tới gần, sau đó xoay người chỉ về hướng Đỗ Địch An đang đi phía trước hét lớn:

- Giúp ta giết hắn, giết chết hắn!

Hống!

Vài con hành thi làm sao nghe hiểu được lời của nàng, gào thét lộ ra miệng mọc đầy răng nanh, miệng nứt đến bên tai, dữ tợn nhào tới nàng.

Alice xem thấy dáng dấp dữ tợn như vậy, nhất thời kinh ngạc đến ngây người, nhưng sau một khắc đã kịp phản ứng lại, sắc mặt trắng bệch, thân thể runrẩy, nói:

- Ngươi, các ngươi muốn làm gì, ta bảo các ngươi đi giết hắn, không...

Nói còn chưa dứt lời đã bị một con Hành Thi đánh gục, cắn lên bả vai. Vài con hành thi còn lại nhanh chóng đuổi tới, đẩy thân thể Alice ngã xuống mặt đất, liều mạng cắn xé.

- Không, đau quá a...

- Ta, ta là quý tộc, các ngươi muốn tìm cái chết à...

- A...

Nương theo tiếng kêu sợ hãi thảm thiết cùng tuyệt vọng, âm thanh rất nhanh đã im bặt, hiển nhiên là bị hành thi cắn đứt yết hầu. Đỗ Địch An ngửi mùi máu tanh tràn tới, trong mắt càng lạnh thêm mấy phần, cũng không dừng lại, trực tiếp rời đi.