← Quay lại trang sách

Chương 783 Hắc Ngục

Đỗ Địch An nhanh chóng xoay người phóng đi, ngăn cản ba người đang hoang mang chạy trốn cuối hành lang lại, ba người này ăn mặc giống với trung niên nhân lúc trước, một người trong đó trong tay còn đeo găng tay chống bụi mỏng manh, hắn một cước đá ở bên cạnh trên vách tường, oành một tiếng, vách tường bị đá thủng một lỗ, sức mạnh hung mãnh nhất thời khiến ba người sợ hãi không dám vọng động, sắc mặt trắng bệch.

- Trong các ngươi ai là Tiến Sĩ?

Đỗ Địch An lạnh lùng nói. Ba người nhìn nhau, không đoán được mục đích của Đỗ Địch An, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Đỗ Địch An nhìn lướt qua thẻ công tác trước ngực ba người, cũng không nhìn thấy chức danh Tiến Sĩ, hắn nói:

- Tiến Sĩ ở đâu, người nói có thể sống, không nói chết!

- Ta, nơi này của chúng ta là phòng nghiên cứu ma vật, ngươi, ngươi là người nào?!

Một người ở giữa đánh bạo chất vấn Đỗ Địch An, nhưng sắc mặt tái nhợt, nhìn qua có chút lực bất tòng tâm.

Oành một tiếng, trả lời hắn chính là một quyền của Đỗ Địch An nện trên đầu của hắn, trong nháy mắt xương sọ bị phá toái, óc nổ tung, mà thân thể cũng chỉ là hơi rung nhẹ một cái liền ngã xuống, thân thể không đầu tựa trên vai một người trung niên hơn năm muôi tuổi bên trái, máu tươi tung tóe ướt đẫm áo của hắn, mềm oặt ngã trên mặt đất.

Hai người bên cạnh sợ đến mức thân thể run cầm cập, không dám thở dốc, hoảng sợ nhìn Đỗ Địch An, người phía bên phải lập tức phản ứng lại, vội hỏi:

- Ta nói, ta nói, đừng giết ta, Tiến Sĩ tầng thứ tám, đừng giết ta...

Người bên trái kia cũng giật mình tỉnh lại, vội vàng nói:

- Tiến Sĩ ở phía dưới, việc này không liên quan đến chúng ta, đừng giết ta...

Đỗ Địch An xoay người đá một cước vào ngang eo hắn, thân thể của hắn bị đá va vào vách tường bên cạnh, vách tường nứt ra, thân thể trung niên nhân này bị khảm trên tường, nội tạng va đập mạnh, máu tươi dâng lên, thất khiếu chảy máu mất mạng tại chỗ.

Đỗ Địch An không để ý đến người bên phải này, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Helisha, nhấc chân mạnh mẽ giẫm một cái lên mặt đất, oanh một tiếng, hành lang nứt ra, hắn cùng Helisha rơi xuống tầng bảy. Dưới hành lang tầng bảy này trong mỗi phòng đều có nhân viên nghiên cứu khoác áo trắng hốt hoảng chạy trốn, năm người hầu mặc chiến đi ngược chiều với đám người đang hoang mang chạy trốn, lao về hướng Đỗ Địch An. Hắn tiện tay nắm lấy một trung niên nhân hói đầu bên cạnh, hỏi:

- Tiến Sĩ ở đâu?

- Ta, ta không biết, ta không biết...

Trung niên nhân bị Đỗ Địch An tóm chặt, lộ vẻ sợ hãi. Đỗ Địch An lười nói, ném thân thể hắn về hướng đám người đang chạy tới, bàn chân giẫm lẫn nữa, sàn nhà nứt ra, hắn cùng Helisha lại rơi xuống tầng tám.

Trên hành lang mới này có hai, ba bóng người mặc áo khoác trắng đi lại, cảnh tượng vội vàng, nhưng cũng không hoảng hốt, đột nhiên nghe thấy âm thanh vỡ tan, tất cả đều quay đầu lại nhìn, lập tức nhìn thấy Đỗ Địch An cùng Helisha rơi xuống. Sắc mặt ba người nhìn thấy vậy liền đại biến, vội vàng chạy về phía trước.Thân thẻ Đỗ Địch An lóe lên, nhanh chóng ngăn cản ba người, nói:

- Ai là Tiến Sĩ?

Hắn vừa nói, đồng thời ánh mắt đảo qua thẻ công tác trước ngực ba người, phát hiện một người trong đó không có thẻ công tác, nhìn qua có chút khí chất lãnh đạo. Nghe được Đỗ Địch An nói, sắc mặt hai người bên cạnh khẽ biến, theo bản năng liếc mắt nhìn người ở giữa, nhưng rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, một người trong đó ưỡn ngực nói lớn:

- Các ngươi là người nào, lại dám tập kích phòng nghiên cứu ma vật chúng ta, chẳng lẽ không sợ bệ hạ tru diệt các ngươi hay sao?!

- Lời như vậy đồng nghiệp của ngươi đã nói qua một lần, hiện tại hắn đã chết rồi.

Ánh mắt Đỗ Địch An nhìn vào người ở chính giữa, tuổi tác khoảng ngoài sáu mươi, nói:

- Ngươi chính là Tiến Sĩ?

Sắc mặt lão nhân khẽ biến đáp:

- Ta chỉ là một người trợ lý, không phải Tiến Sĩ gì cả.

Đỗ Địch An hừ lạnh một tiếng, đột nhiên một cước đá lên đầu gối người nói chuyện, oành một tiếng, đầu gối người này bị bẻ gẫy, xương vỡ đâm thủng đầu gối, thân thể ngã xuống mặt đất, kêu lên thảm thiết. Hai người bên cạnh không nghĩ tới Đỗ Địch An bỗng nhiên ra tay, vội vàng giơ tay muốn ngăn cản, nhưng lại không dám. Đỗ Địch An tóm chặt đầu người này, một tay khác nắm lấy cánh tay của hắn, nói:

- Ai là Tiến Sĩ?

Người này tỏ rõ vẻ thống khổ, liên tục kêu thảm thiết, hồn nhiên không để ý tới Đỗ Địch An. Ngón tay Đỗ Địch An dùng sức, móng tay đâm thật sâu vào bên trong bờ vai của hắn, lại chọc ngoáy bên trong, lăp lại câu hỏi:

- Ai là Tiến Sĩ?

Người này kêu lên thảm thiết, đau đến mức không muốn sống nữa. Đỗ Địch An đột nhiên dùng sức, kéo cánh tay hắn xuống, máu tươi dâng trào, bắn tung toé trên quần lão nhân, hắn lặp lại:

- Ai là Tiến Sĩ?

Người này đau đớn, đầu đầy mồ hôi lạnh, hoảng sợ mở mắt ra, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Đỗ Địch An trước mặt,dường như đang nhìn một con ác ma, hắn run giọng nói:

- Ta, ta không biết, ta không biết...

Ngón tay Đỗ Địch An xẹt qua ngực hắn, móng tay sắc bén dễ dàng cắt đứt quần quáo công tác không có chút lực phòng hộ nào, lộ ra da thịt bên trong ngực, móng tay xẹt qua giống như lưỡi đao cắt ra một vết máu, ngón tay hắn cầm lấy mép vết thương kéo ra, lập tức xé rách một lớp biểu bì, đau nhức khiến cho người này gào thét giống như lợn bị chọc tiết, toàn thân hắn co giật, thống khổ muốn hôn mê.

- Ai là Tiến Sĩ?

Đỗ Địch An vẫn lập lại như cũ. Người này đã đau đến mức không nghe rõ Đỗ Địch An nói gì, lão nhân ở giữa nhìn thấy một màn máu tanh như thế, sắc mặt khó coi, nói:

- Dừng tay, ta chính là Tiến Sĩ, ngươi muốn làm gì?

- Là ngươi?

Đỗ Địch An ngừng tay nhìn hắn, từ thái độ và khí chất, hắn xác thực có hoài nghi cùng suy đoán. Nhưng người này thừa nhận như thế, không hẳn có thể tin tưởng, trong lòng hắn khẽ động, nói:

- Mang ta đi nơi quản lý hồ sơ nhân sự của các ngươi, ta muốn xem tư liệu thân phận các ngươi.

Sắc mặt lão nhân biến đổi, hơi chần chờ. Đỗ Địch An thấy thần sắc hắn khác thường, hơi híp mắt lại, quay sang tên thanh niên đang run rẩy bên cạnh, nói:

- Nếu như không muốn giống hắn thì dẫn đường đi.

Nói xong hắn buông lão nhân bị hành hạ bán sống bán chết ra. Thanh niên run rẩy toàn thân, nghe vậy liền liếc mắt nhìn lão nhân bên cạnh, do dự một chút rồi nói với Đỗ Địch An:

- Ta sẽ dẫn ngươi đi, chớ làm tổn thương ta.

Nói xong hắn làm ra tư thế dẫn đường, đi trước dẫn đường. Đỗ Địch An tóm chặt lão nhân nói:

- Ngươi cũng đi cùng.

Sắc mặt lão nhân khó coi, không dám phản kháng, đi theo sau thanh niên. Tư liệu hồ sơ trên tầng ba, một tay Đỗ Địch An nắm lấy Helisha, mang theo hai người đi lên tầng ba. Ven đường gặp phải người hầu đóng giữ các tầng đến đây ngăn chặn, bị hắn tiện tay chém giết, những người hầu này yếu hơn nhiều so với tám tên thị vệ bên ngoài kia, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Nhìn thấy người hầu tử vong, trên mặt hai người đi cùng Đỗ Địch An càng ngày càng tuyệt vọng. Rất nhanh đã đến tầng ba, thanh niên tìm tới phòng chứa hồ sơ, nói:

- Ta không biết mật mã trên cửa...

Lời nói còn chưa dứt, oành một tiếng, Đỗ Địch An một cước đạp lên cửa, trực tiếp đá văng cánh cửa kim loại dày nặng.

- Hiện tại đã biết rồi.

Đỗ Địch An đi vào, ánh mắt quét qua, nhìn thấy trên giá trong phòng có không ít văn kiện hồ sơ, hắn quay sang thanh niên nói:

- Tìm hồ sơ Tiến Sĩ đến đây, cho ngươi hai phút.

Sắc mặ thanh niên trắng bệch, không hề cò kè mặc cả, vội vàng chạy đến trước cái giá tìm kiếm hồ sơ, tất cả hồ sơ rơi liểng xiểng, rất nhanh hắn đã tìm ra một phần hồ sơ bị phong kín từ bên trong, hắn thở phào nhẹ nhõm, giao hồ sơ cho Đỗ Địch An:

- Đây chính là hồ sơ tư liệu của Poland Tiến Sĩ.

Đỗ Địch An mở ra, nhìn qua hai lần, bên trên không có chân dung, nhưng tin tức ghi chép thân thể, tuổi tác bảy mươi hai, thân cao một mét sáu bảy, đến từ gia tộc quý tộc ba Mễ... Hắn nhanh chóng xem xong, xoay người liếc mắt nhìn ông già kia, sắc mặt lạnh lùng, nói:

- Ngươi không phải Poland Tiến Sĩ, Tiến Sĩ thật ở đâu?!

Lão nhân căng thẳng, hai tay nắm chặt, cắn răng nói:

- Ta sẽ không nói, ngươi đừng hòng tìm được Poland Tiến Sĩ!

Trong mắt Đỗ Địch An lóe lên hàn quang, bên trong con ngươi đen kịt co rút lại, thế giới trước mắt lập tức trở lên rõ ràng, thu lại tất cả nguồn nhiệt trong phòng nghiên cứu vào trong mắt, rất nhanh đã hắn nhìn thấy đại đa số người phòng nghiên cứu đều chạy trốn lên mặt đất, nhưng trong đó có ba nguồn nhiệt nhỏ yếu được bốn nguồn nhiệt mạnh mẽ bao quanh, chạy về một phương hướng khác.

- Muốn kim thiền thoát xác!

Đỗ Địch An hừ lạnh một tiếng, ném hồ sơ trong tay ra, đánh lên yết hầu lão nhân. Trong nháy mắt có tiếng xương vỡ vang lên. Lão nhân há to mồm giống như nghẹt thở, hoảng sợ nhìn Đỗ Địch An, lảo đảo thối lui về phía sau. Thanh niên bên cạnh run lẩy bẩy, không dám nâng đỡ. Đỗ Địch An nắm tay Helisha nhanh chóng truy đuổi bên ngoài.

- Tiến Sĩ, nhanh, nhanh!

Thanh niên thấp bé nhìn Poland Tiến Sĩ đang thở hồng hộc phía sau, lòng như lửa đốt. Poland Tiến Sĩ chạy trốn thở không ra hơi, sắc mặt đỏ chót, đầu đầy mồ hôi, nói:

- Không xong rồi, nghỉ một lát, ta không chạy được nữa...

Thanh niên thấp bé gấp đến độ giơ chân, lập tức chạy tới nói:

- Tiến Sĩ, ta đến cõng ngươi đi, không nhanh lên một chút sẽ bị bọn họ đuổi tới.

- Không nhanh như vậy đâu, ta đã để Jeff ngụy trang ta, nếu như bọn họ tìm ta, Jeff sẽ thế thân.

Poland Tiến Sĩ ngừng lại, há mồm thở dốc, nói:

- Biết bọn họ là người nào không, tập kích phòng nghiên cứu ma vật chúng ta làm cái gì? Lẽ nào là vì thí nghiệm "Hắc ngục"?"