← Quay lại trang sách

Chương 802 Bước Vào Giới Hạn

Đỗ Địch An nhớ đến cảnh Helisha cùng Hathaway chiến đấu, hai người đều chỉ dùng thú ma khí mà không sử dụng các binh khí khác. Có thể thấy được việc tạo ra một vũ khí chiến đấu khác hoàn toàn là dư thừa, điểm quan trọng nhất là với công nghệ tinh luyện kim loại hiện nay, kim loại được chế tạo ra hạn chế, rất khó để chế tạo ra thần khí lợi hại hơn thú ma khí.

- Có khả năng chế tạo hai thú ma khí không?

Đỗ Địch An hơi động lòng hỏi Poland. Tuy là chuyện như vậy hắn vẫn chưa thấy ở trên thân Helisha nhưng vẫn muốn nghe Poland giải đáp.

- Một người mà muốn chế tạo hai thú ma khí?

Poland cổ quái nhìn hắn rồi nói:

- Có thể thì có thể, nhưng làm như vậy có hơi lãng phí. Thân thể của con người chỉ có thể chứa được một loại thú ma khí, không thể cùng lúc kích phát hai thú ma khí tiến vào trạng thái ma thân, cho nên thú ma khí thứ hai chỉ có thể dùng làm thần khí bình thường thôi.

Đỗ Địch An hiểu được điều này, hắn nhân tiện nói luôn:

Vậy thì ngươi hãy dùng nốt những vật liệu còn dư rèn cho ta một binh khí vừa tay đi.

Với cơ thể khổng lồ của Cát Liệt Giả kia đủ để rèn hơn mười món binh khí. Hơn nữa sức mạnh cũng không kém gì thú ma khí trong tay hắn, dù sao vật liệu thú ma khí này chủ yếu được làm hai chi sắc bén của nó

- Trước tiên có thể cho ta gặp người nhà của ta không?

Poland dè dặt thăm dò. Hắn cẩn trọng, gấp gáp chế tạo thú ma khí như thế chủ yếu vẫn là vì muốn thấy người nhà của mình. Hắn chưa từng hoài nghi Đỗ Địch An nói dối. Vì Đỗ Địch An có thể bắt hắn từ phòng nghiên cứu ma vật tới đây, đến lúc này vẫn chưa bị phòng nghiên cứu tìm tới cửa. Như vậy thì tìm được người nhà của hắn cũng không phải là việc khó khăn gì.

- Chế tạo xong những binh khí này ta tự nhiên sẽ để ngươi đi gặp người nhà.

Đỗ Địch An vỗ vỗ vai của hắn, nói:

- Thấy ngươi biểu hiện không tệ, ta sẽ để người đổi nơi ở cho người thân ngươi, không cần lo lắng, thời gian qua họ sống rất tốt.

Poland còn định nói thêm nhưng Đỗ Địch An đã khoát tay, xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm.

Trở lại thần điện, Đỗ Địch An lập tức gọi Noyes mang thần tương cất trong mật thất của thần điện ra.

- Cuối cùng cũng có thể bước vào Giới Hạn giả.

Đỗ Địch An rất phấn khởi. Bây giờ đã có thú ma khí giúp đỡ, hắn không cần lo lắng thân thể bị biến dị không trở về hình dáng người bình thường được nữa.

Hắn cầm thần tương, hút vào ống tiêm rồi tiêm vào cánh tay.

Một giọt, hai giọt, ba giọt... Thần tương cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong cơ thể, tràn tới trái tim. Sau đó, thần tương mát mẻ lập tức trở nên giống như nham thạch nóng chảy lan ra khắp toàn thân.

Màu da hắn đỏ lên, nổi lên gân xanh, lúc này nhìn hắn có chút dữ tợn.

- Không xong! một lần tiêm vào nhiều quá, thân thể không chịu được!

Đỗ Địch An lập tức dừng tay, nín thở chịu đựng.

Lúc này cơ thể hắn như núi lửa nóng chảy, máu đỏ tựanhư nham thạch hừng hực có thể phun trào bất cứ lúc nào, hơi thở vô cùng nóng. Giờ khắc này hàn khí ở tay trái của hắn bị áp chế hoàn toàn, biến mất không thấy đâu.

Sùng sục!

Hắn còn có thể nghe được âm thanh máu chảy trong cơ thể mình cuồn cuộn như sông Hoàng Hà, không ngừng mênh mông dâng trào.

Nhiệt độ nóng như thiêu đốt này dần dần biến mất khỏi cơ thể, nhưng lại nổi lên cơn ngứa kỳ lạ, giống như vô số con bọ đang bò trong cơ thể. Hắn không nhịn được cúi đầu nhìn, thậm chí dùng năng lực nhìn xuyên thấu vào trong cơ thể của mình, lập tức thấy được cảnh tượng kinh người. Trái tim của hắn đập dữ dội, mỗi một nhịp đều khiến cơ hoành sưng lên, xương cốt trong cơ thể tựa hồ như đang co rút lại, các khớp xương trở nên chặt hơn, hình dáng xương trở nên sắc bén như lưỡi kiếm!

Còn bên ngoài cơ thể của hắn, trên cánh tay và trên ngực không có côn trùng nhúc nhích mà như chỉ là ảo giác, nhưng cái ảo giác này tồn tại quá mức chân thực. Hắn nhìn lại thấy màu da trên người dần dần trở nên tối đi như bị mất hơi nước và ánh sáng, giống như ở dưới ánh mặt trời quá nhiều ngày, thời gian lâu dài khiến màu da càng ngày càng khó nhìn, dần dần có nếp nhăn.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Hắn giật mình, lẽ nào thân thể của mình không chống đỡ nổi một lần tiêm quá nhiều nên xuất hiện tác dụng phụ?

Nhưng hắn cảm thấy mình vẫn có thể chịu đựng được, chẳng lẽ do ý thức mạnh hơn thân thể?

Rất nhanh hắn đã biết rõ nguyên nhân. Da trên người hắn nhăn nhúm lại, có vài chỗ da bị vỡ ra, nhưng bên trong không chảy máu mà có một lớp hồng hào bên trong.

Hắn xé lớp da tối màu đi, nhìn thấy dưới lớp da nhăn nheo kia là một lớp da mới trắng trẻo, hồng hào, ấm áp, đàn hồi, vô cùng mịn màng, không có chút bẩn nào, tựa như da em bé vậy.

Cái này khiến hắn giật mình, không ngờ mình lại lột da.

Một lúc sau, các loại cảm giác kỳ lạ trên thân thể hắn dần dần biến mất, Đỗ Địch An cũng bình tĩnh trở lại. Gạt bỏ hết lớp da chết trên người xong, hắn chợt thấy toàn thân thư thái tựa như đang hít thở không khí trong lành, mát mẻ giữa nắng mai, từng tế bào trên cơ thể đều đang hô hấp. Không chỉ thế, cảm quan của hắn còn trở nên nhạy bén hơn rất nhiều, giống như đã tiến vào trạng thái ma ngân.

- Chẳng lẽ ta đã đột phá đến Giới Hạn giả rồi?

Đỗ Địch An thầm nghĩ. Trước đó hắn đã nửa bước Giới Hạn giả, nhờ có Helisha hỗ trợ mà có thể duy trì giữa Thú Liệp giả và Giới Hạn giả. Bây giờ tiêm thần tương vào, đột phá Giới Hạn Giả cũng đúng

- Cảm giác mạnh hơn trước kia gấp mấy lần, không biết sau khi kích thích ra trạng thái ma ngân có mạnh hơn không!

Nghĩ đến đây, mắt Đỗ Địch An lóe sáng, tay cầm kiếm, lập tức ngưng tụ sức mạnh ma ngân.

- Cát Liệt Giả ma thân!

Chiến đao hóa thành chất dịch màu đen bao trùm toàn thân hắn, ngón tay hắn như móng vuốt phủ lên lớp vảymàu đen. Chất dịch màu đen trên cơ thể cứng lại, biến thành áo giáp, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Ở trên đỉnh đầu hắn xuất hiện những chiếc sừng dài ngắn sắc nhọn, có thể cảm ứng nhiệt độ và độ ẩm xung quanh, giúp cảm giác của hắn càng thêm linh hoạt. Một đôi cánh màu đen hoàn chỉnh mọc lên trên lưng hắn, sắc nhọn như lưỡi kiếm.

Ở đằng sau có mấy lưỡi kiếm sắc nhọn đâm trên mặt đất, dễ dàng chém sắt như chém bùn.

Đỗ Địch An ngồi trên ghế, nhìn qua giống như một con thú hình người. Tròng mắt màu đen đã đổi thành màu vàng sậm, viền mắt toát lên sự lạnh lẽo thấu xương, lạnh lùng vô tình như ma vật, thậm chí còn tràn ngập sát ý.

- Hả? Bọn họ tỉnh rồi?

Đỗ Địch An bỗng thấy Hilo cùng Lonon bị Noyes khóa trong nhà lao dưới chân núi đã thức tỉnh. Không ngờ tầm mắt của hắn không hề bị tầng tầng đất đá cản trở, thậm chí còn có thể thấy được xương trắng cùng trái tim của hai người, khả năng nhìn xuyên còn mạnh hơn trước đây vô số lần!

Điều này khiến hắn rất kinh ngạc. Hắn đảo mắt một cái, bước về phía trước một bước, sau đó vèo một tiếng, biến mất như cơn lốc, giấy trắng đặt dưới nghiên mực bị thổi bay phần phần. Trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở bên ngoài quảng trường, đứng cạnh con chim đại bàng khổng lồ.

Ở quảng trường có một con chim đại bàng khổng lồ hai chân đang bị xích vào một tảng đá lớn. Lúc này mê man tỉnh dậy, vỗ cảnh, sợ hãi nhìn Đỗ Địch An bên cạnh người không ra người quỷ không ra quỷ.

………………………