Chương 803 Nội Loạn
Đỗ Dịch An liếc nhìn con chim. Trước đây khi hắn tới gần nó còn coi hắn như côn trùng, hung hăng nhào vào cắn xé. Nhưng lúc này lại sợ hãi không dám tới gần, sợ run rẩy đến mức xiềng xích ở chân va vào nhau kêu leng keng. May mà nó đã bị xích vào tảng đá lớn kia không thì đã sớm bay lên trời rồi.
- Xem ra, ma thân này có thể che giấu hoàn toàn mùi con người, không khác gì ma vật cả.
Đỗ Dịch An thầm nghĩ.
Nếu đổi thành ma vật, dọa sợ con chim hung hãn này cũng là chuyện rất bình thường, dù sao thể chất của hắn bây giờ dũng mạnh hơn con chim đại bàng hung hãn này nhiều.
Mà về mặt cảm giác nguy hiểm này, dã thú và ma vật phán đoán chuẩn xác hơn con người, chúng có thể phân biệt được đâu là con mồi, đâu là người đi săn.
Hắn không quan tâm tới con chim đại bàng kia nữa, tung ra một bộ quyền pháp ngay trên quảng trường, tạo ra tiếng rung động thình thịch, khiến không khí như sắp nổ tung dưới nắm đấm của hắn. Sau đó hắn chuyển mình nhảy lên trên không trung tạo ra một cơn gió, cát bụi trên mặt đất bay loạn xạ.
Hắn nhảy đến trước một cây cổ thụ cao chọc trời ở quảng trường. Sau đó giơ tay ra vồ một cái, gây ra tiếng xoẹt, tiếp đó cây cổ thụ bị hắn mạnh mẽ chụp, vỏ cây tách rời.
Đỗ Dịch An buông tay, rút về, thu hồi sức mạnh ma ngân, thú ma khí bao phủ toàn thân cũng dần dần ngưng tụ thành một thanh kiếm khổng lồ.
- Cảm giác có ma thân quả nhiên không giống trước kia.
Ánh mắt Đỗ Dịch An lóe lên. Mặc dù hắn không có đối thủ để luyện tập kiểm nghiệm thực lực, nhưng thông qua triển khai lúc trước hắn đã có thể cảm nhận được phần nào sức mạnh trong cơ thể mình đã mạnh hơn rất nhiều, hơn tất cả Giới Hạn giả mà hắn từng gặp! Tuy nhiên vẫn có sự chênh lệch không nhỏ so với Khai Hoang Giả.
Sức mạnh và tốc độ của đám người Emino, Hilo, Lonon mà hắn đã gặp lúc trước đều hơn hắn, hơn nữa bọn họ còn sử dụng thuật cận chiến rất khéo léo. Nếu đọ sức với nhau, hắn khó có thể địch nổi họ, nhưng vẫn có thể tự bảo vệ mình thoát thân. Có thể làm được như vậy đã khiến hắn kinh ngạc lắm rồi!
Phải biết rằng, hầu hết những người có thể trở thành Khai Hoang giả thì ma ngân trong cơ thể thấp nhất cũng là ma ngân hi hữ, gần với truyền kỳ nhất!
Mà hắn chỉ là Giới Hạn giả sơ kỳ, đổi thành Giới Hạn giả khác có xuất sắc đến đâu thì trước mặt Khai Hoang giả cũng chỉ như con kiến hôi không đỡ nổi một đòn. Tất cả những thứ này là nhờ có truyền kỳ thần hóa ma ngân mang lại, khiến thể chất của hắn mạnh hơn rất nhiều so với ma ngân hi hữu cùng cấp bậc.
Không chỉ có thể chất mạnh mẽ, Đỗ Dịch An còn cảm giác được năng lực thực chiến của mình cũng mạnh hơn trước kia rất nhiều, vì ma thân đã phát huy được toàn bộ tác dụng của thần hóa truyền kỳ ma ngân.
Khi thi triển quyền cước hắn có thể cảm thụ được sự tự do, giống như thoát khỏi mọi ràng buộc, ngay cả việc thực hiện những hành động hoàn toàn không thể tưởng tượng được trong quá khứ cũng cực kỳ dễ dàng.
Khi thu hồi ma thân hắn liền cảm giác được mình như bị ràng buộc ở trong một cái mai rùa, cả người không được tự nhiên chút nào, không có chút sức lực.
Nhưng đổi lại trước khi được trải nghiệm sự ngon ngọt của ma thân hắn sẽ không có cảm giác như vậy, đây gọi là sướng thì dễ mà khổ thì khó. Hắn chỉ có thể thích ứng với loại cảm giác này, dù sao thì mượn thú ma khí để tiến vào trạng thái ma thân sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng. Nó không giống như người bình thường để thân thể trực tiếp tiến vào ma thân, họ có thể tùy ý duy trì trạng thái ma thân mà không hề tiêu hao năng lượng.
Còn thú ma khí tiến vào ma thân sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng trong cơ thể. Vì thế mà khi vừa giải trừ ma thân hắn đã cảm thấy rất đói bụng.
- Có được có mất, ông trời vẫn rất công bằng.
Đỗ Dịch An thầm nghĩ.
Không chế tạo thú ma khí mà trực tiếp tiến hóa thành ma thân hiển nhiên sức mạnh càng lớn, đánh lâu dài sẽ rất có lợi. Nhưng chỉ có thể sống trong bóng tối, bị người đời phỉ nhổ, sợ hãi, mà cuộc sống như thế về lâu về dài cũng khó bảo đảm sẽ không nổi điên.
Đỗ Dịch An quay về thần điện, gọi Noyes mang thức ăn và rượu trắng mình tự chế tới để bổ sung năng lượng bị tiêu hao trong cơ thể. Đói bụng khiến hàn khí từ tay trái bị băng hóa tràn đến ngực trái, nếu để lâu thì rất có thể sẽ tổn thương đến trái tim, gây nguy hiểm tính mạng.
Rượu trắng hắn tự chế không hề khiến hắn thất vọng, mỗi lần uống một hớp nhỏ là có thể xua tan không ít hàn khí, khôi phục cơ thể ấm áp của hắn.
- Đợi lát nữa nghỉ ngơi, tiếp tục tiêm thần tương.
Nói xong Đỗ Dịch An đẩy thần tương sang một bên trên bàn.
Tuy bây giờ hắn có rất nhiều thần tương trong tay, nhưng cũng không thể tiêm vào liên tục mà phải dần dần. Nhưng theo hắn đánh giá, mỗi ngày đều dùng số lượng tối đa thì khoảng mười ngày nửa tháng là có thể dùng hết thần tương, cũng không biết đến lúc đó thể chất của mình có thể đột phá đến cảnh giới Khai Hoang Giả hay không.
Nếu đạt được, hắn tin tưởng năng lực chiến đấu của mình tuyệt đối có thể vượt qua đám người Hilo và Ronon. Đến lúc đó phối hợp với thần thuật lôi điện chính là thời điểm hắn tấn công Nội Bích.
Nội Bích, có bảy tám người ngồi trong điện nghị sự của Tu Viện, ngồi chỗ cao nhất là một lão già có vóc người vạm vỡ, cường tráng, tóc hoa râm, lưng không còng mà như tráng niên, còn có cơ bắp nổi lên. Mấy người ngồi bên dưới đều có vẻ mặt u buồn. Một người trong đó còn băng bó cánh tay, từ sắc mặt tái nhợt tiều tụy của người này có thể thấy bị thương khá nặng.
- Các vị, bên trên truyền lệnh xuống, nói Tu Viện chúng ta phụ trách hiệp trợ Quân Bộ dọn dẹp toàn bộ thành thị bi lây nhiễm Hành Thi, phối hợp với họ kiến tạo khu vực cách ly.
Viện trưởng dáng người vạm vỡ trầm giọng nói tiếp:
- Có người nói đã xuất hiện Hành Thi Khai Hoang Giả ở ba tòa thành Carmen, Wissen, Big Brin. Quân Bộ đã phái quân thần tới đó, trong số các ngươi ai nguyện ý đại diện Tu Viện xuất chinh?
Nghe xong, mọi người nhìn nhau, lặng im không nói.
- Hừ!
Viện trưởng lạnh lùng hừ một tiếng, đập tay lên bàn, quát:
- Thường ngày không phải nói nhiều lắm sao, sao đến lúc quan trọng lại câm hết vậy, muốn ta chỉ đích danh à?
Nghe vậy mọi người hơi biến sắc, người bị băng bó dè dặt nói:
- Viện trưởng, trước đây không lâu ta đã đi càn quét thi dịch tại những thành thị khác. Ta đã bị thương, nếu giao thủ với Hành Thi cấp bậc Khai Hoang Giả, chỉ sợ...
Viện trưởng nhìn hắn rồi hừ lạnh nói:
- Ngươi thì không cần đi, ta cũng không muốn có thêm một Hành Thi Khai Hoang Giả nữa.
- Viện trưởng, phân bộ phía tây của chúng ta đã có không ít người bị nhiễm rồi. Thi nạn trong thành còn chưa ổn, chỉ sợ cũng không...
Một người khác thấp giọng nói.
Những người khác thấy thế cũng lập tức tố khổ.
- Xem ra đúng là muốn ta chỉ đích danh.
Viện trưởng cười lạnh, điểm danh ba cái tên nói:
- Các ngươi mỗi người một thành phố, tự mình chọn đi, chuyện này không có gì thương lượng!
Giới hạn cho các ngươi phải đến đó trước tối hôm nay. Nếu ai không đi, ta sẽ trực tiếp giao cho bên trên xử trí!
Ba người bị điểm tên mặt biến sắc, chỉ có thể đau khổ nghe lệnh.
- Chuyện khẩn cấp, ba người các ngươi đi trước. Những người khác nói một chút về tình hình phân bộ các ngươi đi.
Ba người lập tức đứng dậy đi ra.
- Viện trưởng, chúng ta có đi chinh phạt Ngoại Bích nữa không?
Sau khi ba người kia rời đi, một người khác dè dặt hỏi.
Biện: Khang_a_ca