← Quay lại trang sách

Chương 806 Mục Sư Thẳng Thắn

Người của Tu Đạo Viện?

Đỗ Địch An vô cùng kinh ngạc. Lần trước Tu Đạo Viện còn cử một người qua đây thăm dò tình hình, sao lần này lại phái người đến điều tra rõ ràng nữa? Chẳng lẽ giống muốn đàm phán của Quân Bộ sao?

Hắn ngẫm nghĩ rồi nói:

- Dẫn hắn tiến vào.

Sau khi Noyes quay người rời đi, hắn cất thần tương trên bàn đi, thu dọn tài liệu cơ mật trên bàn, đội khăn che mặt cho Helisha. Lúc này, hắn nghe được tiếng bước chân, hai mắt nhìn xuyên qua cửa điện bằng kim loại, chỉ thấy Noyes dẫn một người trẻ tuổi ở quảng trường từ từ đi tới.

Năng lượng trong người người trẻ tuổi này tương đối phổ thông, chỉ là trình độ Thú Liệp Giả. Nhưng hắn nhìn xuyên lại thấy được cảnh tượng gây sợ hãi, số lượng xương cốt trong cơ thể người đi phía sau không giống người bình thường có 206 xương, mà là chi chi chít chằng chịt không nhìn rõ!

Những thứ này có thể duy trì hình dáng con người của hắn nên bề ngoài nhìn không có gì đặc biệt. Nhưng xương cốt của hắn giống như vảy cá, khung xương bàn tay cũng không đơn giản là xương ngón tay, mỗi xương ngón tay của hắn đều có xương gai rất nhỏ giống móc câu. Cấu tạo kỳ lạ này Thú Liệp Giả không thể tiến hóa ra được!

Người này che giấu thân thể cùng nhiệt lượng phản ứng! Ánh mắt Đỗ Địch An sáng lên, nếu chỉ từ nhiệt lượng và nhịp tim để phán đoán chắc chắn hắn sẽ nhầm lẫn bị nhầm lẫn, nhưng thay đổi cấu tạo xương cốt trong cơ thể không phải dễ.

Hơn nữa tiến hóa khác biệt con người như thế, rất có thể là Khai Hoang Giả.

Noyes đẩy cửa vào, mời người trẻ tuổi vào đại điện.

Người trẻ tuổi thấy Đỗ Địch An ngồi trên ngai vàng trong thần điện thì kinh ngạc, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, mỉm cười tiến lên mấy bước, vuốt cằm nói:

- Tại hạ là Lucius, đến từ Tu Đạo Viện Nội Bích, đặc biệt tới bái kiến.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn Noyes, ý bảo hắn lui xuống trước, tránh lát nữa khởi động hệ thống điện lực của thần điện chiến đấu khiến hắn bị thương.

Noyes ngầm hiểu, rời khỏi đại điện tiện tay đóng cửa lại.

Người trẻ tuổi liếc mắt nhìn cửa điện, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Địch An, nhẹ nhàng cười, rất tự nhiên ngồi xuống ghế, hai chân bắt chéo, nói:

- Ngươi muốn hỏi mục đích tới đây của ta là gì, ta cũngkhông khách khí nói thẳng. Kỳ thực ta cũng là bất đắc dĩ, mấy lão già đáng chết ép ta tới đây, mục đích ấy à, để nhìn xem vị mỹ nhân bên cạnh ngươi rốt cuộc có phải vị Helisha điện hạ của Long tộc không. Cũng thuận tiện nhìn xem ngươi chiếm giữ Ngoại Bích, dựa vào cái gì để tự tin chống lại Nội Bích.

Đỗ Địch An hơi nhíu mày, hứng thú nói:

- Ngươi tới tìm hiểu tình báo?

- Không giống sao?

Lucius giang tay ra, nói:

- Ta cũng thấy không giống, tuy nhiên Quân Bộ phái hai quân thần đều biến mất ở chỗ này. Mà thực lực ta thấp hơn, coi như lén lút qua đây cũng không tra ra được gì, không bằng đơn giản trực tiếp đến, hàn huyên với ngươi vài câu.

Nghe được từ quân thần, Đỗ Địch An lạnh lùng nói:

- Ngươi lấy đâu ra tự tin nói chuyện với ta?

- Còn thẳng thắn hơn so với ta.

Lucius có chút kinh ngạc, lập tức vỗ tay nói:

- Như vậy cũng tốt, ta đây liền ăn ngay nói thật. Bọn họ để ta tới tìm hiểu tình hình, nhưng ta lại không có hứng thú với việc này, cho nên tới đây coi như có mà thôi. Trong Giáo Đình của ngươi có nội gián, cho nên chỉ khi đi vào trong thần điện mới gọi là hoàn thành nhiệm vụ. Thế nhưng ta cũng không thể lập tức rời đi, ta đoán là ngươi cũng sẽ không để ta đi dễ dàng như vậy, cho nên ngươi cứ để ta ở chỗ này vài ngày, chỉ cần ngươi không giết ta, ta sẽ tặng ngươi một lễ vật lớn, bí mật về Tu Đạo Viện.

Đỗ Địch An hơi nhíu mày, không biết người này giở chiêu gì, nhưng hắn cũng sẽ không dễ dàng tin mấy lời nói dối này. Hơn nữa Nội Bích sẽ không cử người vô dụng sang để thăm dò tình báo, hắn nói:

- Ngươi có bí mật, ta không lạ gì. Nếu ngươi đã tới thì cũng không cần trở về, chỗ này của có thể cho ngươi ở cả đời!

Nói đến đây, hắn không che giấu sát ý trong mắt chút nào.

Lucius khẽ cười khổ, nói:

- Trong cổ thư không phải nói, hai quân giao chiến, không gây đánh sứ giả sao, ngươi làm như vậy là không tử tế!

- Trước khi chết thành thật nói đi, ngươi tới nơi này rốt cuộc có mục đích gì!

Đỗ Địch An lạnh lùng nói:

- Bằng vài lời ngon tiếng ngọt, ngươi cho rằng có thể lừa gạt người khác?

Lucius thở dài, nói:

- Ta đành phải nói thật vậy, nghề nghiệp của ta là mục sư.

- Mục sư?

Đỗ Địch An hơi run, có người nói đệ nhất giáo Hoàng của Quang Minh thần điện chính là mục sư Tu Đạo Viện.

- Không sai.

Lucius thở dài thườn thượt nói:

- Thật không dám đấu diếm, Nội Bích đang bạo phát Thi dịch, cái này ngươi hẳn biết chứ. Đáng lẽ ra với tội danh của ngươi, Tu Đạo Viện sớm nên phái người tới tiêu diệt. Nhưng bởi vì xảy ra thi dịch cho nên mới nên không thể phân binh lực tới đây, chỉ có thể dùng đàm phán. Vì vậy nên ta, kẻ chết thay này được phái tới, trông cậy vào ta đi khuyên nhủ ngươi, ngươi nói xem, ta có phải rất xui xẻo không?

Vẻ mặt phiền muộn của hắn thật khiến người ta buồn cười.

Đỗ Địch An cổ quái nhìn hắn, lẽ nào người này thật sự là một tên kỳ lạ?

Tuy nhiên, lời của hắn khiến Đỗ Địch An tin thêm vài phần. Tu Đạo Viện chỉ phái một người đến đây, chắc là do không có thời gian để mắt tới hắn. Điều này cũng nằm trong kế hoạch của hắn, chỉ là, nói hắn thuyết phục thật ra lại khiến hắn cảm thấy quái dị. Tu Đạo Viện sẽ không quá ngây thơ cho rằng dựa vào một gã mục sư tới đây lừa gạt vài câu là hắn sẽ bỏ kiếm, ngoan ngoãn nghe lời đấy chứ?

- Ngươi nói ngươi là mục sư, vậy thì quá trẻ tuổi đúng không!?

Đỗ Địch An nói ra hoài nghi của mình, muốn xem hắn giải thích như thế nào,

- Mục sư đọc thuộc thánh kinh, từng trải, kinh nghiệm phong phú, tâm tính lão thành, toàn là bốn năm mươi tuổi, ngươi cũng là mục sư?

- Ngươi có thể nghi ngờ mục đích của ta, nhưng không được nghi ngờ chuyên môn của ta!

Bỗng nhiên Lucius nghiêm nghị nói.

Đỗ Địch An nhíu nhíu mày, lười nói đùa với hắn. Người này làm cho hắn nhìn không ra, mặc kệ thế nào, giết rồi nói sau.

- Không cần biết ngươi là mục sư hay gì, có mục đích gì khác. Chết rồi thì cái gì cũng xong.

Đỗ Địch An chậm rãi đứng dậy.

Nhiều ngày nay hắn cảm thấy mình sắp đạt tới trình độ cao nhất của Giới Hạn giả, sức mạnh tăng gấp đôi so với lúc vừa đột phá. Vừa hay lúc này có thể thử nghiệm thực lực của mình, hơn nữa còn có Helisha trợtrận nên không có lo lắng gì, trừ phi mình bị giết trong nháy mắt.

Nhưng hắn cảm thấy, người có thể giết hắn trong vài giây cũng là Khai Hoang Giả số một số hai, thậm chí còn mạnh hơn Helisha. Nếu có nhân vật như vậy đếnthì không cần nói nhảm với hắn, trực tiếp ra tay là được.

- Á, từ từ đã!

Lucius thấy Đỗ Địch An tỏa ra sát khí liền sợ bắn lên, vội vàng khoát tay nói:

- Chuyện gì cũng có thể từ từ nói, nếu như ngươi không có hứng thú với bí mật Tu Đạo Viện, ta có thể nói cho ngươi biết cái khác.Ví dụ như chuyện Thần quốc, còn có Khai Hoang Giả. Hoặc là chuyện khác ngươi muốn biết, ta đều có thể nói cho ngươi biết, thứ ta biết nhiều hơn ngươi tưởng đấy!

Đỗ Địch An ngẩn ra, sát khí trong lòng liền biến mất, lạnh lùng nhìn hắn, nói:

- Những thứ này đều là cơ mật, làm sao ngươi biết? Với số tuổi của ngươi, hẳn là không tiếp xúc được những bí mật này, ngươi định kéo dài thời gian sao?