Chương 805 Cầu Kiến
Người trẻ tuổi cầm cốc bia hơi lên bình thản uống một ngụm rồi nói tiếp:
- Bị Hành Thi cào xước ngươi sớm đã bị lây nhiễm rồi, đâu còn có thể ở đây uống rượu. Hơn nữa, thành trì của nam tước đại nhân đã sớm đóng cửa rồi, ngày đầu tiên bùng nổ Hành Thi lây nhiễm đã đóng rồi. Nhưng ngươi lại nói ngươi đến từ bên ngoài, rõ ràng là không khả năng, ngươi thậm chí còn chưa từng ra khỏi thành.
Vị đại hán cao lớn khôi ngô kia trợn mắt trừng trừng, vỗ bàn nói:
- Ngươi nói bậy cái gì đấy!
- Gấp cái gì?
- Thả cái con mẹ ngươi đại cẩu rắm!
Vị đại hán cao lớn khôi ngô nổi giận mắng:
- Nhãi con, ngươi giả vờ cái gì, lẽ nào ngươi từng thấy Hành Thi rồi à?
- Mọi người đều là người trưởng thành, đừng nói mấy câu thô tục không thỏa đáng đấy.
Người trẻ tuổi vẫn cười tủm tỉm nói.
- Lão tử cứ thô tục đấy, XXX mẹ ngươi, đệt mẹ ngươi, đồ đĩ nhà mẹ ngươi, ta...
Vị đại hán cao lớn khôi ngô chửi ầm lên.
Nhưng mắng được nửa thì bỗng nhiên gã ngây người ra, mắt lờ đờ say lại trở nên tỉnh táo khi thấy một dấu ấn đặc thù ở ống tay áo của người trẻ tuổi này. Đó là dấu hiệu của Tu Đạo Viện!
Thấy vậy gã liền tỉnh hẳn rượu, nhất thời cả người lạnh toát. Mặc dù không biết người trẻ tuổi có liên hệ thế nào với Tu Đạo Viện, chức vị cao hay thấp, nhưng ai cũng biết nếu trêu chọc đến người của Tu Đạo Viện thì nhất định sẽ có phiền toái lớn, dù chỉ là một nữ tu sĩ nho nhỏ đi nữa.
- Sao không tiếp tục mắng?
Người trẻ tuổi hứng thú nhìn gã, thấy ánh mắt của gã thì cúi đầu nhìn tay áo của mình rồi nói:
- Bị ngươi thấy rồi. Vậy bây giờ ngoan ngoãn xin lỗi ta đi, ta sẽ tha thứ cho ngươi.
Sắc mặt của vị đại hán cao lớn liền trở nên khó coi, không ngờ mình lại đá vào tấm sắt.
Nghe thấy yêu cầu của người kia làm gã hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn định cúi đầu, dù sao mạng sống vẫn quan trọng hơn mặt mũi.
Nhưng vào lúc này, thiếu niên có mái tóc sợi đay bỗng nhiên nói:
- Ngươi không phải người của Tu Đạo Viện, ngươi lại dám giả trang người của Tu Đạo Viện, thực sự là cả gan làm loạn!
Vị đại hán cao lớn nghe thế thì sửng sốt, nghi ngờ nói:
- Cái gì?
- Dấu hiệu trên y phục của Tu Đạo Viện thường ở bên tay phải, mà của hắn lại ở tay trái, nên hắn là đồ giả mạo.
Thiếu niên giải thích.
Vị đại hán cao lớn lập tức bừng tỉnh, vỗ bàn một cái đứng lên, nói:
- Tiểu tử thối, lại dám giả mạo người của Tu Đạo Viện, muốn chết à! Giờ ta sẽ tóm ngươi đi Tu Đạo Viện để ngươi sám hối!
Người trẻ tuổi nhìn thiếu niên có mái tóc sợi đay, cười nói:
- Ngươi có mắt nhìn tốt đấy nhưng đáng tiếc, còn nông cạn lắm.
Vị đại hán cao lớn liền bắt lấy hắn, phẫn nộ quát:
- Ít con mẹ nó nói nhảm đi, theo lão tử mau!
Nhưng tay gã chưa chạm vào được người hắn thì thình lình đã bị lộn người, đầu đập xuống đất.
Người trẻ tuổi vẫn ngồi đó không nhúc nhích chút nào, từ đầu đến cuối đều đang uống rượu. Khi thấy gã ngã sấp xuống thì hắn thở dài nói:
- Tất cả đều là người trưởng thành rồi, ít nói thô tục đi, sao cứ không quản được miệng của mình vậy.
Mấy người thiếu niên ngơ ngác nhìn hắn, dù là kẻ ngốc cũng biết là hắn giở trò quỷ.
Người trẻ tuổi nhìn mấy người thiếu niên, cười tủm tỉm nói:
- Mấy người các ngươi, ai nguyện ý giúp ta trả tiền rượu, ta sẽ cho các ngươi biết một chút tình hình thực sự ở bên ngoài.
...
...
Nháy mắt đã qua ba ngày.
Đỗ Địch An ngồi trong thần điện, nhìn hộp thủy tinh trong suốt đặt trong góc. Bên trong có một sinh vật quái dị được gọi là Hắc Ngục.
Nhiều ngày nay, hắn nhận được không ít tin từ Poland. Đầu tiên là tình hình Hắc Ngục này. Poland giảng giải xong mới hắn giật mình phát hiện ra vật này là cùng một loại sinh vật với thứ hình cầu màu đen vây khốn Helisha ở ngoài bích, chỉ là con ở ngoài bích kia là thành phẩm, còn con này chỉ là bán thành phẩm
Hơn nữa theo lời Poland, vật này được cấu tạo từ nhiều tổ chức cơ thể của nhiều loại ma vật khác nhau, chủ yếu lấy mỡ làm chủ. Còn mục đích chế tác đặc biệt nhằm vào Khai Hoang Giả cùng thú ma khí cao cấp!
Vật này vẫn được các phòng nghiên cứu ma vật nghiên cứu, nhưng đến nay vẫn chưa xuất hiện thành phẩm.
Đỗ Địch An từng hỏi việc này nhiều lần, Poland đều trả lời như nhau. Điều này khiến hắn cảm thấy rất bất an, nếu tất cả Hắc Ngục của phòng nghiên cứu đều là bán thành phẩm, vậy con Hắc Ngục khổng lồ hắn gặp ở ngoài bích đến từ đâu?
Hắn còn hỏi thăm Poland, liệu còn có những Cự Bích khác không thì Poland đưa ra đáp án là không biết. Hắn ta chỉ biết có Thần quốc tồn tại, ở đó giống như thiên đường, không có bệnh tật ôn dịch, cũng không có giết chóc tai nạn.
Bằng trực giác của mình, Đỗ Dịch An cảm thấy hẳn còn có những Cự Bích khác tồn tại, mà với năng lực của Thần quốc thì rất có thể đang trị vì một Cự Bích khác. Chỉ là nếu thật sự có những Cự Bích khác thì hẳn là khoảng cách sẽ rất xa, xa tới mức cho dù có thâm nhập hoang khu cũng khó mà gặp được.
Hắc Ngục ở ngoài bích kia không biết là thành phẩm của thế lực nào trong Nội Bích, hay là từ chỗ khác đến.
Ngoại trừ chuyện Hắc Ngục, Đỗ Địch An còn hỏi thăm chuyện thân thể băng hóa, nhưng câu trả lời của Poland cũng không khác tin tức hắn biết từ thần điện là mấy. Hắn ta chỉ nói đây là một loại bệnh nan y, người bị bệnh thường trực tiếp sản sinh băng tinh, trong cơ thể cũng dần bị băng hóa. Sau đó, theo thời gian trôi đi, trình độ băng hóa càng ngày sẽ càng lớn, cho đến khi lan khắp toàn thân rồi hóa thành tượng băng.
Mà khoảnh khắc kia cũng đồng nghĩa với tử vong.
Thần điện vẫn bí mật thu nhận người bị bệnh nan y băng huyết, chủ yếu là đưa đến phòng nghiên cứu ma vật trong Nội Bích để làm thí nghiệm.
Để nghiên cứu ra bí mật của Hành Thi, họ từng nhiều lần thử nghiệm lên người thường bằng cách trực tiếp truyền hàn tinh người thường, khiến họ mắc chứng băng huyết, từ đó tìm kiếm bí mật thi hóa.
Chỉ là thí nghiệm này không phải nhiệm vụ mà Thần quốc giao xuống, mà là đề tài phòng nghiên cứu ma vật tự nghiên cứu. Do đó nó không đủ mạnh mẽ để phát triển như những thí nghiệm chính, tiến độ nghiên cứu còn chậm.
- Muốn biết được bí mật của Hành Thi, có lẽ chỉ đến Thần quốc mới có thể có đáp án.
Đỗ Dịch An sớm đã chẳng còn kỳ vọng gì vào sở nghiên cứu ma vật rồi. Vốn tưởng rằng Nội Bích đã nắm giữ bí mật cao nhất của thế giới này, nhưng xem ra đó cũng chỉ là một quân cờ thôi. Cơ mật thật sự bị một tay Thần quốc nắm giữ, bọn họ đặt phòng nghiên cứu ma vật trong Nội Bích, nghiên cứu đủ các loại ma vật, vấn đề Hành Thi cũng không trở thành đề tài nghiên cứu, mà bản thân cũng là một vấn đề rất kỳ quái.
- Mấy ngày nữa thần tương cũng sắp hết, nên đi Nội Bích một chuyến rồi.
Đỗ Dịch An dời ánh mắt khỏi Hắc Ngục. Ba ngày nay, mỗi ngày hắn đều dùng thần tương tới cực hạn chịu đựng của thân thể, thể chất sắp đạt đến trình độ cao cấp Giới Hạn giả rồi.
- Thiếu gia, bên ngoài có người cầu kiến, tự xưng là người của Tu Đạo Viện ở Nội Bích.
Noyes bước vào bẩm báo với Đỗ Dịch An.