← Quay lại trang sách

Chương 808 Dạy Ngươi Cách Làm Người

Thấy Đỗ Địch An rất phấn khích, Lucius khẽ mỉm cười, nói:

- Nếu muốn trò chuyện, chúng ta liền nói thật. Tất cả đều là người trưởng thành, nói dối không có nghĩa lý gì, còn làm mất thời gian, ngươi nói có đúng không?

- Không sai.

Đỗ Địch An cũng có suy nghĩ như vậy, nói:

- Ta chỉ có thể cam đoan là mình nói thật, nhưng ta làm sao biết ngươi cũng nói thật?

- Chúng ta có thể tuyên thệ.

- Tuyên thệ trước Quang Minh thần?

- Tất nhiên là không, Quang Minh thần là giả, dùng một thứ giả để tuyên thệ, quả thực không có độ tin cậy.

Lucius thẳng thắn, hoàn toàn không có nửa phần diễn xuất, nói:

- Chúng ta liền tự tuyên thệ trước tín ngưỡng cao nhất của từng người, nếu ai nói dối, sau này muốn làm gì đều sẽ thất bại, như thế nào?

Đỗ Địch An khẽ cau mày, lẳng lặng nhìn hắn vài giây mới nói:

- Không thành vấn đề, nhưng ngươi phải thêm vào phụ mẫu của ngươi. Ngoài hai người này ra, ngươi còn phải tuyên thệ trên danh nghĩa Quang Minh thần, lấy thân phận Tu Đạo Viện tuyên thệ, không được vi phạm.

- Ta vốn không tin thần, không nghĩ tới ngươi lại tin.

Lucius lắc đầu cười, nói:

- Được, ta đành chịu thiệt thêm hai người vào vậy, ai bảo ta thấp hơn ngươi chứ.

Đỗ Địch An từ chối cho ý kiến.

Hai người nhanh chóng hoàn tất tuyên thệ, Lucius nói:

- Theo như ta được biết, dường như nguyện vọng của Đỗ tiên sinh lúc nhỏ là trở thành một bác sĩ hay là thần quan nhỉ?

- Xem ra ngươi cũng đã đọc không ít.

- Dù sao tới thăm ngươi, nếu như không mảy may biết gì về ngươi, chẳng phải là vô lễ sao?

Đỗ Địch An không truy cứu thêm nữa, tư liệu từ lúc hắn đảm nhiệm vị trí người đứng đầu cửu khu, đều do giáo đình cung cấp cho Tu Đạo Viện. Tư liệu chi tiết, tỉ mỉ tới mức còn biết nhiều hơn cả bản thân hắn, nhưng dù sao tư liệu cũng là tử vật, mà cuộc sống luôn luôn chuyển động, vĩnh viễn cũng không chấm dứt, vĩnh viễn sẽ thay đổi. Hắn nói:

- Một khi đã như vậy, ngươi cũng nói về bản thân một chút đi, ta thực muốn biết Tu Đạo Viện đã bồi dưỡng ngươi như thế nào?

- Ngươi muốn hỏi là, tại sao một người như ta lại được Tu Đạo Viện cho phép tồn tại đi.

Lucius khẽ nhún vai, nói:

- Đương nhiên là dựa vào quan hệ, nếu như ta không có quan hệ lớn thì sớm đã bị đuổi ra ngoài rồi.

- Có quan hệ với phụ thân ngươi?

- Đúng vậy.

Lucius khẽ gật đầu, tựa hồ không muốn tiếp tục bàn tán về chủ đề này, chủ động nói:

- Hồi nhỏ Đỗ tiên sinh cũng có một trái tim nồng cháy, vì sao bây giờ lại vô tình như thế? Ngươi hẳn là biết rõ, sức mạnh của Nội Bích không phải là thứ mà ngươi có khả năng lay chuyển. Một khi ngươi hành động, nếu thành công thì không sao, nhưng khả năng này quá thấp. Giả như ngươi thất bại, ngươi cũng những người bên cạnh đều bị diệt trừ. Thậm chí thân thích của bọn họ, thê nữ, đều bị liên lụy. Cho dù ngươi có chút khác biệt so với dân thường, cũng nên đồng cảm với những người bên cạnh đi cùng với ngươi chứ.

Đỗ Địch An khẽ cau mày, những lời này khiến trong lòng hắn có chút không thoải mái. Đây là vấn đề mà hắn luôn tận lực né tránh không nghĩ tới, dù sao, hắn cũng không nắm chắc được một trăm phần trăm có thể lật đổ Nội Bích.

- Khi bọn họ theo ta đều sẵn sàng hi sinh.

Đỗ Địch An lạnh lùng mà nhìn hắn, nói:

- Có nhiều người trên thế giới này không giống ngươi, muốn làm gì thì làm, có quan hệ nâng đỡ. Rất nhiều người nếu muốn sống tốt, chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh và ngược lại, chính họ là người chấp nhận mạo hiểm.

Khoé miệng Lucius hơi nhếch lên, nói:

- Ngươi cảm thấy cuộc trao đổi này có ý nghĩa sao? Bọn họ phục tùng mệnh lệnh của ngươi để đổi lấy của cải, tiền bạc, việc này khác nào khế ước với ma quỷ. Huống hồ, với năng lực của ngươi hoàn toàn có thể cho bọn họ cuộc sống tốt đẹp hơn, không cần phải làm loại chuyện phiến loạn này.

- Cái gì là phiến loạn?

- Ngươi hiện tại là phiến loạn.

Đỗ Địch An yên lặng mà nhìn hắn, nói:

- Ngươi cũng hiểu được phiến loạn không phải là điều tốt, vậy vì sao ngươi vẫn lựa chọn phiến loạn? Ngươi đã đi ngược lại nhiệm vụ mà Tu Đạo Viện an bài, chẳng lẽ đây không phải là chống lại Tu Đạo Viện?

- Ta không hề chống lại.

Lucius lắc đầu:

- Nếu ta sợ chết mà không tới, đó mới là chống lại, nhưng ta đã ở đây, hơn nữa còn đang thực hiện, cũng là một mục sư tận tâm làm nhiệm vụ, khuyên ngươi hướng thiện. Điều này sao có thể gọi là phản bội?

- Nhưng không phải trong lòng ngươi cũng đồng ý với sự an bài như vậy sao?

Ánh mắt Đỗ Địch An sâu xa, nói:

- Ngươi bên ngoài nhắc tới thực và giả, nhưng theo ta, loại hành vi này của ngươi chẳng phải là giả dối hay sao. Rõ ràng là bất mãn trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không dám biểu hiện ra ngoài, trái lại tới thuyết phục, đó chính là giả dối.

Lucius giật mình, không nghĩ tới Đỗ Địch An dùng chính lời của hắn ép lại hắn, khiến hắn không có lời nào để nói, trầm mặc vài giây mới mở miệng:

- Đây quả thực là giả dối, nhưng giả dối là bản chất của con người, chỉ cần không làm tổn thương người khác, sẽ không được xem là điều xấu.

- Ta chưa từng cảm thấy giả dối là chuyện xấu.

Đỗ Địch An nói.

Điều này lại khiến Lucius choáng váng một lần nữa, hắn vốn dĩ còn muốn giải thích một phen, không nghĩ tới tất cả suy nghĩ đều được sáng tỏ, hơn nữa lời nói của Đỗ Địch An nằm ngoài dự liệu của hắn, cau mày nói:

- Trên đời này, sự hiện hữu của người giả dối bao giờ cũng đáng ghê tởm. Tuy Tu Đạo Viện chúng ta mượn danh nghĩa Quang Minh thần, nhưng cũng không hề giả dối. Suy cho cùng cũng chưa từng có ai chứng minh được Quang Minh thần là thật, nhưng cũng giống vậy, không ai chứng minh được Quang Minh thần không tồn tại.

- Mà chúng ta mượn danh nghĩa thần, truyền bá lương thiện, công bằng, nhân ái. Ta cảm thấy đây là việc làm đúng đắn.

Đỗ Địch An lãnh đạm nói:

- Chính xác, không ai chứng minh là quỷ thần không tồn tại, Tu Đạo Viện cũng coi như không giả dối. Cho dù giả dối thì cũng là có ích đối với mọi người. Mọi người thà rằng yêu thích kẻ tiểu nhân bỉ ổi, cũng không thích người giả dối. Suy cho cùng, nguyên nhân chính cũng không phải giả dối là chuyện hung ác cỡ nào, mà là có quá nhiều người ngu xuẩn. Bọn chúng không phân biệt được điều gì là thật, cho nên mới bị mắc lừa, lại đổ cho người khác giả dối.

Lucius bật cười, cảm thấy điều này có chút không đúng, phản bác lại:

- Đa số người đều lương thiện, cũng không ngu xuẩn. Có những người luôn coi lương thiện là ngu ngốc, nhưng thiện lương chính là thiện lương. Nếu như người người đều thông minh, vậy thì người làm chuyện xấu cũng nhiều hơn.

- Nếu như mỗi người đều là kẻ tiểu nhân, ngươi cảm thấy thế giới này sẽ là dạng gì?

Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn hắn, nói:

- Ta sẽ nói cho ngươi phải làm gì. Chính khách vì xé rách mặt nạ nước vì dân, trực tiếp dùng thủ đoạn cứng rắn để trấn áp phản kháng, thương nhân gian trá, cũng được luật pháp cho phép. Theo lời của ngươi, trên đời này, nếu chỉ có thật và giả, vậy thì thật đáng sợ hơn giả nhiều.

Hắn không để cho Lucius có cơ hội xen vào nói:

- Nếu như cơ thể hai người đều bẩn, một người mặc y phục che kín, người kia lại trần truồng, tuỳ ý để người khác nhìn thấy cơ thể hắn. Người ngoài nhìn vào biết rõ hắn rất bẩn, vì thế họ liền rời xa hắn, giữ gìn cơ thể mình. Như vậy xem ra kẻ tiểu nhân thực chất rất khả ái, giúp người khác tỉnh ngộ, tránh xa nguy hiểm.

- Cho nên, người ta thường oán hận giả dối. Nhưng nếu như tất cả mọi người mặc y phục đều cởi y phục ra thì thân thể dơ bẩn sẽ được phơi bày. Tình huống lúc đó sẽ như nào? Ngươi sẽ phát hiện ra, đa số người trên đường đều không mặc y phục, thân thể họ rất bẩn, mà người thực sự lương thiện cũng rất ít.

- Sau đó sẽ phát sinh chuyện gì chứ? Kết quả cũng chỉ có một, đó là những người không mặc y phục sẽ lấy nhiều khi ít, nô dịch những người thực sự lương thiện, không che giấu sự ghê tởm của bọn họ chút nào, quang minh chính đại phạm pháp. Đương nhiên khi ấy cũng không có pháp luật, vì có nhiều người xấu, bọn họ sẽ tự quy định luật pháp. Lúc ấy, giết người là vô tội, cưỡng gian là vô tội, mọi người quanh minh chính đại phóng thích bản tính của mình. Lúc này, ngươi vẫn thấy kẻ tiểu nhân thực khả ái sao?

Lucius nghe vậy choáng váng, cảm thấy nghẹn lời.

Qua một hồi lâu, hắn mới nói:

- Những điều ngươi nói quá cực đoan, loại chuyện nàytừ trước tới giờ không có khả năng phát sinh.

- Quả thực là không có khả năng.

Đỗ Địch An gật đầu.

- Bởi vì mỗi người đều giả dối, giả dối là xấu, chỉ trong ngoài bất nhất, khắc chế bản tính con người có phải cũng bị xem như giả dối hay không? Nếu như vậy, biết khắc chế bản tính man rợ của mình mới gọi là người! Ngược lại có nghĩa là bước đầu tiên để làm người, chính là học giả dối.

Hắn tiếp tục nói:

- Theo quan điểm của ta, việc làm người không phải là một kết quả, mà là một quá trình. Trong quá trình làm người, từ khi sinh ra tới lúc chết đi, trải qua cả đời mới được gọi là người, chứ không phải sinh ra đã là người.

………………………