← Quay lại trang sách

Chương 809 Thay Đổi Cách Suy Nghĩ

Lucius nghe vậy liền ngây người, lời nói của Đỗ Địch An có sức ảnh hưởng rất lớn đối với hắn. Tuy rằng nghe có vẻ hơi vô lý, nhưng hắn không có cách nào tìm ra được lỗi sai để phản bác.

Qua một hồi lâu, hắn mới thanh tỉnh, lập tức phản bác lại:

- Ngươi nói như vậy vì hiện giờ ngươi đã khống chế được Ngoại Bích, giở trò quyền thế, đương nhiên sẽ tán dương 'giả dối'.

Đỗ Địch An lắc đầu nói:

- Ta không phải tán dương, chẳng qua đó chỉ là quan điểm cá nhân của ta. Mặc dù ta không cảm thấy giả dối có gì tốt hơn kẻ tiểu nhân. Thực tế mà nói, với hai loại người này ta đều đối xử như nhau, ta cũng không cảm thấy loại người nào đáng ghét hơn. Bởi vì nếu người dối trá ở trước mặt ta, ta có tuệ nhãn có thể nhìn thấu sự dối trá của hắn, kẻ tiện nhân ở trước mặt ta, ta có năng lực để trấn trụ tội ác của hắn.

Lucius lạnh giọng nói:

- Cả hai loại người này đều là thứ sâu mọt. Theo cách nói của ngươi người giả dối tốt hơn chân tiểu nhân về mặt trị an. Chí ít những người đó biết giữ thể diện, sẽ không giết người trên đường, hoặc làm ra những chuyện khác người. Nhưng người như thế sẽ chơi đao sau lưng, tham lam bí mật. Nếu như làm quan hẳn sẽ sinh dục vọng. Nếu như làm bằng hữu sẽ đâm sau lưng, quả thực là cầm thú đội lốt người!

- Đúng vậy, đó là lí do vì sao cần một đôi tuệ nhãn.

Đỗ Địch An lãnh đạm nói:

- Nếu như ngươi nhìn người không tốt, bị người khác lừa gạt thì cũng đáng thôi.

- Đó không gọi là thiện lương, mà là lười suy nghĩ.

Đỗ Địch An nói:

- Thế giới vốn công bằng, ngươi ít suy nghĩ đi một chút thì sẽ bị người khác lừa gạt. Đó là đáng đời.

Lucius khẽ lắc đầu nói:

- Nếu mọi người đều biết khắc chế bản tính của mình. Không làm tổn thương người khác, không phải kẻ tiểu nhân cũng chẳng phải nguỵ quân tử mà trở thành tiểu hài tử thuần khiết mới là điều tốt nhất, điều lý tưởng nhất để làm người.

Đỗ Địch An nhìn hắn một chút, cảm thấy hắn sắp phân biệt được nguỵ quân tử và chân quân tử khác nhau ở điểm nào. Nói tới đây hắn không thể không cảm tạ báu vật tổ tông Trung hoa đã lưu lại. Hắn nhắc tới dối trá, hơn phân nửa trong đó là cố ý xem nhẹ bộ phân 'Lễ' để gây nhầm lẫn cho người này. Giống như lời nói của hắn lúc trước, mọi người đều dối trá, mà đại đa số người thống hận dối trá, chỉ là mượn cớ dối trá để làm điều ác.

Ngoài ra còn có một loại giả dối thiện ý khác, gọi là lễ!

Hai loại này khác nhau một trời một vực, đơn giản mà nói, dối trá thiện lương mới mời là điều quan trọng nhất để học trong quá trình làm người.

- Hai loại người đều không thích hợp, không thể làm một người thuần khiết.

Đỗ Địch An mở miệng phản bác, nói:

- Thuần khiết không có nghĩa lý gì, hài tử cũng không thể coi là người. Ngược lại, nếu sống nhiều năm như vậy mà vẫn muốn trở thành một hài tử thì cũng thật lãng phí.

Lucius không nghĩ tới Đỗ Địch An ngay cả chuyện như vậy cũng muốn phản bác, lập tức nói:

- Trước đây, có một hoạ sư từng nói với ta, con người sinh ra chính là một tờ giấy trắng, năm tháng được đánh dấu bằng màu trên mặt giấy. Vì vậy con người mới có vòng luân hồi sinh lão bệnh tử. Vì khi tờ giấy trắng đã bị vẽ đầy, thậm chí vẽ ra một bức tranh vụn nát thì không có cách nào tiếp tục vẽ. Bởi vậy, cái chết là sự trừng phạt lớn nhất mà thần dành cho con người, là một loại tuyên án, cũng giống như một lời răn đe.

- Nếu như con người có khả năng sống ung dung một chút, thiện lương một chút, bức tranh sinh mệnh sẽ không khó coi như vậy.

Đỗ Địch An lãnh đạm nói:

- Nếu như sinh lão bệnh tử là sự trừng phạt của thần, vậy thì nhân loại chúng ta cầu sinh chính là chống lại thần! Như ngươi vừa nói, con người sống ung dung hơn, ít tạp niệm đi thì trên tờ giấy trắng sinh mệnh của họ sẽ không bị vẽ đầy nhanh như vậy? Ý kiến của ta hoàn toàn ngược lại. Ngươi đang cam chịu số phận,giao phó sinh mệnh mình cho thần định đoạt. Thần muốn ngươi sống bao lâu, ngươi liền sống bấy lâu.

- Nhưng những người suy nghĩ như vậy sẽ vẽ lên nhiều loại người. Người muốn sống tốt hơn, người lại sống phong phú hơn. Bọn họ đấu tranh với số phận của mình nhưng ngươi lại cam chịu nó. Ngươi gục ngã dưới lưỡi dao của thần, để hắn tuỳ ý chém xuống.

Lucius ngẩn người, không ngờ Đỗ Địch An ngay cả loại chuyện này cũng tìm được cách phản bác, hắn nhịn không được, nói:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng, thiện lương cũng là một loại sai lầm sao?

Nếu như Đỗ Địch An thừa nhận hắn sẽ thấy nực cười. Vì đây là niềm tin vững chắc của hắn. Hơn nữa, Đỗ Địch An đã nói hắn có thể mặc kệ mọi thứ, đúng là một lời ngụy biện.

Đỗ Địch An không có đáp lời hắn mà hỏi lại:

- Cái gì được gọi là thiện lương?

Vừa hỏi xong, Lucius lại lần nữa choáng váng, nhưngrất nhanh chóng bình tĩnh lại, lập tức nói:

- Vấn đề này, ta nghĩ tiểu hài tử ba tuổi cũng biết.

- Tiểu hài tử ba tuổi cũng biết? Là ai nói cho?

Đỗ Địch An hỏi lại.

Sắc mặt Lucius khó coi, ý thức được trả lời vấn đề này không hề đơn giản như hắn đã nghĩ. Trong lòng hắn nhanh chóng suy tư một lát, mới nói:

- Từ trước tới nay Tu Đạo Viện chúng ta đều làm những chuyện như vậy, tuy rằng đã từng làm qua nhiều chuyện xấu như giết người. Nhưng ngươi phải biết rằng, Tu Đạo Viện là một thể thống nhất, có vô số người, tất nhiên chất lượng sẽ không đồng đều. Tuy vậy, tôn chỉ của Tu Đạo Viện chúng ta là tốt, điều này là không thể bàn cãi, cho dù là ta cũng không thể không thừa nhận.

Hắn nói đúng trọng tâm, cũng thực ung dung.

Đỗ Địch An gật đầu, theo phương diện này mà nói, Lucius quả thực tốt hơn nhiều so với những người khác của Tu Đạo Viện, chí ít sẽ không mù quáng bảo vệ những đạo lý không thật của Tu Đạo Viện mà ngay cả chính mình cũng không tin. Tuy nhiên điều này cũng không lấy được hảo cảm của hắn, vì vậy đành hạ thấp cảnh giới tâm.

- Cái gọi là thiện lương là do đạo đức quy định.

Đỗ Địch An tiếp tục nói:

- Thiện trên danh nghĩa đạo đức, chính là thiện. Như vậy đạo đức do ai quy định? Tác dụng của đạo đức là gì? Để ta nói cho ngươi biết, những vấn đề mà bạo lực không thể giải quyết thì đạo đức lại có thể giải quyết được. Mỗi người quân vương đều có thể sử dụng đao kiếm để chế ngự người dân trong lãnh thổ, nhưng lại không thể trấn trụ ác nhân. Hắn sẽ cần đạo đức để kiềm chế. Vì vậy tác dụng của đạo đức cũng rất rõ rệt, dùng để bảo vệ sự phát triển của con người.

- Người người đều hướng thiện, thế giới hoà bình, có hoà bình mới có khả năng quản lý tốt, cũng có thể phát triển tốt. Nhưng hoà bình trong thời gian dài sẽ dẫn tới lười biếng, suy bại. Đó là lí do vì sao chiến tranh là điều cần thiết. Mặc dù mọi người đều thống hận chiến tranh, nhưng những người đó thống hận chẳng qua bởi vì họ không có cách nào thu lợi trong chiến tranh, hơn nữa còn bị diệt vong. Nếu như chiến tranh chỉ mang lại sự diệt vong cho kẻ khác, mà mang lại lợi ích cho bọn họ thì sẽ không thống hận nữa.

Đỗ Địch An nói:

- Hơn nữa, không phải ai cũng tuân thủ quy định đạo đức. Cổ nhân có nói, mỗi ngày đều lấy đạo đức làm giáo điều, tự kiểm điểm lỗi lầm của bản thân. Việc này giống như ngươi đi lệch đường, cần một phương hướng. Nhưng phương hướng này lại do kẻ khác định đoạt, không phải do ngươi định đoạt. Ngươi đi trên đường, cũng là người khác muốn ngươi đi, có quy củmới tốt đối với tất cả mọi người.

- Mà những người thích đi loạn, đi lung tung nghe theo bản tính mình, vì vậy nên đụng vào người khác, xúc phạm tới lương dân tuân thủ pháp luật.

Sắc mặt Lucius khó coi, Đỗ Địch An không trả lời thắc mắc của hắn, nhưng lại phân tích vấn đề sâu, trái lại khiến hắn tự mình phân biệt đúng sai. Hắn cảm thấy rất áp lực, tuy rằng niềm tin trong lòng không lung lay. Nhưng không thể không thừa nhận rằng thiếu niên trước mặt là người đáng sợ nhất mà hắn từng gặp trong hơn hai mươi năm qua. Các giáo sĩ khác ở Tu Đạo Viện ngày ngày chỉ biết tụng kinh Thánh khô khan, hoàn toàn không có khả năng so sánh với hắn.

Hắn luôn giành lợi thế trong các cuộc tranh luận với những giáo sĩ, vẫn cảm thấy mình nhìn thế sự đã đủ thấu đáo, nhưng lời nói của Đỗ Địch An khiến tư duy của hắn có một góc nhìn khác - góc nhìn của kẻ thống trị.

Mọi người đều nhìn vấn đề từ góc độ theo thói quen của họ. Một người trời sinh tính cách quá đa nghi luôn giữ thái độ ngờ vực, một thương nhân luôn theo góc độ quyền lợi để nhìn nhận vấn đề. Mà trước đây hắnđánh giá vấn đề theo góc độ triết học thiện và ác, nhưng Đỗ Địch An mang cho hắn một lối suy nghĩ mới, là theo góc độ sinh tồn cùng huỷ diệt của nhân loại!

Không còn là lợi ích đơn thuần, thiện hay là ác, mà là xu thế hoạt động của toàn nhân loại.

Nhìn vấn đề theo góc độ này, bỗng nhiên cảm hắn thấy bàn luận về thiện và ác có chút ấu trĩ, nực cười. Trái lại thì lợi ích càng thực tế hơn, nhưng chỉ là phương diện lợi ích lại quá hẹp hòi, nông cạn.

………………………