← Quay lại trang sách

Chương 813 Đột Nhập

Đỗ Địch An cảm thấy áp lực. Với tình hình hiện tại, dù hắn cướp sạch phòng nghiên cứu ma vật lần nữa cũng chỉ đạt đến cấp bậc Khai Hoang Giả, không cách nào đạt tới nội hoang.

Đỗ Địch An tiếc nuối, mơ ước tốt đẹp của hắn đã tan thành mây khói. Nhưng hắn cũng không quá thất lạc, theo kế hoạch của hắn, đạt tới Khai Hoang Giả cũng không tệ rồi. Dù sao muốn lật đổ Nội Bích thì hắn cần một cái đầu thông minh hơn là sức mạnh thể chất.

Mấy ngày sau.

Đỗ Địch An chuẩn bị tới Nội Bích, lần thứ hai cướp sạch một tòa phòng nghiên cứu ma vật.

Thông qua sát thủ tình báo gửi về, mặc dù hắn chưa từng rời khỏi núi Uto nhưng vẫn nắm rất rõ tình hình Nội Bích. Như dự đoán của hắn, thi loạn vẫn chưa bị trấn áp, khắp nơi Nội Bích đều sứt đầu mẻ trán!

Tuy rằng quân đội có thập đại quân thần, tam đại thống soái. Bọn họ đều cường hãn như thần, có thể dễ dàng giết chết tất cả những người bị thi hóa. Nhưng quá trình thanh tẩy lại gặp phải nhiều vướng mắc.

Trong những người bị thi hóa này có không ít người thuộc tầng lớp quý tộc, gia tài đồ sộ. Có người lại không đành lòng nhìn thấy người thân của mình bị chém giết. Bọn họ thậm chí chỉ trích “hành động dã man” của Quân Bội, họ cho rằng Quân Bộ phải tìm ra nguyên nhân sinh bệnh, trị liệu cho họ chứ không phải là lạm sát kẻ vô tội.

Tình huống như vậy đúng với suy đoán của Đỗ Địch An, nắm đấm tuy mạnh, nhưng cũng không thể giải quyết được toàn bộ rắc rối.

Hình thái xã hội rất phức tạp, tình huống Nội Bích và Ngoại Bích đều giống như nhau. Thân phận quý tộc siêu nhiên mang đến sự phân chia giai cấp, bọn họ có tiền có quyền, dễ dàng thao túng người khác. Ví dụ như Thú Liệp giả ở Ngoại Bích, quý tộc lập ra một tập đoàn tài chính riêng để ban thưởng cho họ. Bọn họ muốn những người này nghe theo lệnh bọn họ, dùng sinh mạng để chiến đấu ngoài Cự Bích.

Điều kỳ lạ của vòng tuần hoàn này chính là, các tập đòan quý tộc không cần làm gì nhưng tiền bạc vẫn chảy vào túi họ.

Quý tộc Ngoại Bích có thể áp chế Thú Liệp giả bởi vì bọn họ có Sở Thẩm Phán chống lưng. Sở Thẩm Phán là nơi giữ gìn trật tự, diệt trừ cái ác, bảo vệ lẽ phải, đồng thời cũng bảo vệ quý tộc. Nội Bích cũng như vậy, ngay cả Quân bộ cũng bị quý tộc quản chế. Bởi vì tước vị quý tộc ở Nội Bích là được bích chủ ban cho.

Noyes thấy Đỗ Địch An muốn đi Nội Bích, hắn không khỏi lo lắng.

Đỗ Địch An vỗ vai của hắn, nói:

- Không có chuyện gì, ta sẽ về ngay.

Ra đến thần điện, Đỗ Địch An nhìn con đại bàng khổng lồ bị giam trên quảng trường. Vì hắn đã ra lệnh cho Noyes đem mấy con hoạt ngưu cho ăn nên nó cũng không giãy dụa bay đi. Nếu không chỉ dựa vào xiềng xích thì khó có thể giam giữ được cự vật này

Nhìn thấy nó, Đỗ Địch An lại nghĩ tới hai vị quân thần trong địa lao. Đỗ Địch An quay về phía Noyes, hỏi:

- Hai người kia thế nào rồi?

- Theo sự phân phó của ngài, ta mỗi ngày đều dùng cực hình tra tấn bọn họ, không để thương thế của họ khép lại.

Noyes cúi đầu trả lời, hắn biết Đỗ Địch An muốn gì.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nói:

- Nhớ đánh gãy tay chân của bọn họ, thay xương đinh, đừng để cho thương thế bọn họ khép lại. Mỗi ngày ngươi đều phải tới kiểm tra.

Noyes gật đầu đáp.

Nhìn thấy trời gần tối, Đỗ Địch An không nói thêm nữa. Hắn lấy chiến đao to lớn trên lưng xuống rồi triển khai ma dực, ôm lấy Helisha bay về phương hướng Nội Bích. Chuyện đến nước này hắn cũng không giấu đi đôi cánh của mình, đây đã không còn là bí mật nữa.

Nhờ thể chất được tăng cường, cánh của hắn đã khôi phục từ lâu, tàn dực khép lại, yêu dã như ma. Trên cánh không có nửa cọng lông chim, cũng không giống cánh thịt của ma long giả. Ngược lại, cánh của hắn như hai mảnh cự nhận đen kịt, tần suất vỗ cực nhanh, y như côn trùng. Nói vỗ cũng không đúng, phải nói là rung động. Bởi vì hầu như không thể nhìn thấy chuyển động của cánh được, hoàn toàn là một mảnh hư ảnh màu đen.

Rất nhanh, Đỗ Địch An bay lên trên Thán Tức Chi Tường. Hắn ngay lập tức nhìn thấy hai người mặc áo bào đen ngồi trên đó. Đỗ Địch An cũng không kinh ngạc, chính hắn đã lệnh cho hai người này phụ trách truyền thông tin tình báo từ Nội Bích ra bên ngoài. Bọn họ cũng là thuộc hạ của Gladly, lúc trước thâm nhập Nội Bích để đầu độc nguồn nước.

Nghị, nghị trưởng!

Hai người đang ngồi nói chuyện phiếm bỗng nhìn thấy Đỗ Địch An hạ cánh xuống liền giật mình sợ hãi, cuống quýt đứng lên.

Đỗ Địch An đáp xuống đất, thu hồi ma dực, quay về hai người nói:

- Cứ nghỉ ngơi đi, mặc kệ ta. Nhưng đừng để người đi tuần tra thấy các ngươi.

Lần đầu tiên hắn lẻn vào Nội Bích thì đã thấy người có nhiệt lượng mãnh liệt đứng trên Thán Tức Chi Tường. Qua lời của Poland, hắn mới biết được có người đi tuần tra. Những người này phụ trách an toàn trên tường, ngăn chặn ma vật bò lên trên thâm nhập vào trong.

Nhưng người này đi tuần tra rất bất thường, hơn nữa bọn họ chủ yếu tuần tra chỗ tường cao của cự bích Nội Bích, rất ít khi bọn họ tới cự bích Ngoại Bích. Dù sao, bây giờ các khu vực ngoài đã bị Khai Hoang Giả xử lý. Hầu hết những ma vật cỡ lớn đã biến mất, chỉ còn vài loại ma vật cỡ nhỏ. Bọn chúng hoàn toàn không có khả năng vượt qua cự bích.

- Vâng, nghị trưởng! Chúng ta không dám lơ là nữa.

Hai người sốt sắng nói.

Tuy bọn họ là sát thủ có tiếng ở Ngoại Bích nhưng trước mặt Đỗ Địch An cũng không khỏi run rẩy. Bởi vì bọn họ biết thiếu niên này có địa vị, quyền thế cỡ nào.

Đỗ Địch An không nói thêm nữa, nắm tay Helisha đi dọc theo cự bích.

Hai người nhìn thấy hành động này của Đỗ Địch An, vội hỏi:

- Nghị trưởng, ngài muốn đi vào Nội Bích? Có cần chúng ta đi theo không?

Đỗ Địch An cũng không quay đầu lại.

Đi được mấy ngàn mét, Đỗ Địch An nhìn thấy Thán Tức Chi Tường của Nội Bích. Số lượng binh lính tuần tra vẫn như cũ, không tăng thêm.

Chuyện này là một tín hiệu tốt với hắn. Như vậy có nghĩa là Nội Bích không hoài nghi hắn.

Đi qua Thán Tức Chi Tường hơn mười dặm, Đỗ Địch An cũng không nhìn thấy người đi tuần tra cự bích. Lúc này hắn triển khai ma dực, ôm lấy Helisha rồi hạ xuống bên trong Nội Bích.

Sau khi hạ xuống, hắn lay động lục lạc để Helisha nghe theo lệnh mình. Sau đó mang nàng bay về phía trước.

Con đường hắn lựa chọn lần này là đi qua một tòa thành thị khác. Mấy giờ sau, hắn dọc theo khu vực hoang dã, trực tiếp đi tới phía trước thành phố này. Hắn nhìn từ xa xa cũng không thấy có người phòng thủ cứ điểm. Cả thành phố tràn ngập mùi mục nát cùng mùi máu tươi, tanh hôi vô cùng.

Hắn dùng năng lực nhìn xuyên thấu cũng không thấy người sống, chỉ thấy một ít hành thi. Hắn yên tâm lại,nắm tay Helisha đi vào bên trong cứ điểm.

Hành thi bên trong cứ điểm nhìn thấy Đỗ Địch Ancùng Helisha, lập tức gầm thét lên nhào tới.

Đỗ Địch An bôi hành thi bột phấn lên người giấu đi mùi cơ thể, trực tiếp đi qua đám hành thi này, Helisha tỏa ra mùi khiến chúng nó không dám tới gần ……………………