← Quay lại trang sách

Chương 814 Tâm Của Ma Vương

Nhìn cảnh tượng vắng vẻ không một bóng người ở đây, mấy ai nghĩ được thành phố này đã từng một thời phồn hoa. Quán trên vỉa hè tan hoang, xe ngựa bị lật đổ cũng không ai dựng dậy. Ven đường tùy ý có thể thấy một ít chân tay cụt. Trong đó không thiếu những chân tay của hài nhi. Nơi đây chẳng khác nào luyện ngục khiến cho lòng người thổn thức.

Đỗ Địch An di chuyển, bước chân không phát ra tiếng động.

Helisha cũng như vậy. Tuy rằng nàng không có ý thức, nhưng bản năng chiến đấu đã khắc sâu trong nàng, khiến thân thể nàng cử động trong vô thức.

Cả không gian yên tĩnh, bóng dáng hai người một trước một sau, cứ thế lướt qua đường phố.

Màn đêm buông xuống, trong thành phố vẫn không có tiếng cười. Thỉnh thoảng chỉ có tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Đỗ Địch An bước qua những thi hài nằm ngổn ngang trên mặt đất, nhẹ giọng như tự nói với mình, hoặc như nói cho Helisha nghe.

Nói xong hắn cười nhạt, tự chế giễu mình.

Dường như mỗi lần ở cùng một chỗ với Helisha thì hắn thì sẽ trở nên đa sầu đa cảm hơn.

Đi quá nửa nội thành, Đỗ Địch An nhìn bản đồ. Hắn đã sắp đến phòng nghiên cứu ma vật rồi. Lúc này bỗng nhiên hắn chú ý đầu hẻm ở phía bên kia đường có hai nguồn nhiệt yếu ớt, một lớn một nhỏ đang ẩn nấp

Đỗ Địch An kinh ngạc, nắm tay Helisha đi tới. Hắn không nghĩ còn có người sống ở đây.

Đỗ Địch An không thay đổi hướng đi, tiếp tục bước về phía trước. Đỗ Địch An lập tức thấy rõ hai người ẩn núp kia là một lão giả và một bé gái tầm bảy, tám tuổi. Bọn họ mặc trang phục vải thô làm từ đay, vừa nhìn đã biết bọn họ là những bình dân kham khổ.

Ông lão này cũng chú ý tới Đỗ Địch An và Helisha. Lúc đầu lão ta nhìn thấy hai người họ thì sợ bắn lên, lão còn tưởng họ là hai con Hành Thi đang lặng lẽ tiến đến về phía mình. Nhưng dựa vào chút ánh sáng yếu ớt, lão ta đã thấy rõ dáng dấp và màu da của Đỗ Địch An và Helisha. Đó không phải màu da xám trắng, cũng không phải tư thế dữ tợn, lúc này lão ta mới thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay với hai người bọn họ rồi chỉ về chỗ rẽ phía trước.

Vốn dĩ Đỗ Địch An cũng không tính để ý đến hai người này, nhưng sau khi nhìn theo hướng tay lão ta chỉ thì Đỗ Địch An thấy có bốn, năm con Hành Thi.

Hiểu được ý tốt của lão giả, Đỗ Địch An cũng không tiếp tục ngó lơ nữa. Hắn đang chuẩn giết mấy con Hành Thi này, bỗng nhiên bé giá buông tay lão giả, chạy tới phía trước kéo lấy tay của hắn. Cô bé đưa ngón trỏ lên miệng, xuỵt một tiếng rồi lại nắm lấy tay Helisha, kéo nàng vào trong hẻm.

Helisha bị kéo đi, nhưng trên mặt nàng không hề có cảm xúc. Chỉ có con ngươi đen láy của nàng hơi dao động, tỏa ra sát khí.

Đỗ Địch An cũng không nghĩ rằng cô bé này lại to gan như vậy. Trong lòng hắn hơi động, hắn cũng không phản kháng. Hắn nắm tay Helisha và bé gái kia, dẫn hai người trở lại đầu hẻm.

Lão giả nhìn thấy bé gái trở về thì thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy lão không kịp ngăn bé gái lại, hành động của cô bé khiến tim lão như bắn ra ngoài. Thấy cô bé, lão lập tức kéo nàng về phía mình, dùng ánh mắt khiển trách nhìn bé gái. Nhưng ở đây còn có người ngoài nên lão cũng không thể hiện quá mức. Lão ngẩng đầu nhìn Đỗ Địch An và Helisha, trong lòng khẽ đánh giá bọn họ một chút.

Đỗ Địch An thấy cái nhìn dò xét của lão thì hắn hướng về phía lão, thấp giọng nói:

- Sao các ngươi không đợi ở trong phòng, chạy ra đây làm gì? Xung quanh đây có thể đều là Hành Thi.

Lão giả nghe Đỗ Địch An nói xong thì run lên cầm cập, lập tức nhìn về phía đầu hèm, sau khi thấy mấy con Hành Thi không cảm nhận dc gì lão mới thở ra một hơi, thấp gọng nói nhỏ với Đỗ Địch An:

- Trong nhà chúng ta không còn lương thực. Nếu không ra ngoài kiếm cái ăn thì chúng ta sẽ chết đói mất. Có phải các ngươi cũng muốn đến pháo đài tị nạn của Nam Tước Angeli không? Nếu đúng thì chúng ta có thể cùng đi.

Lão thấy Đỗ Địch An và Helisha đều rất trẻ trung, thân thể cường tráng. Nếu có bọn họ đi cùng thì gặp nguy hiểm cũng có thể được bảo vệ.

Đỗ Địch An hiểu được tâm tư của lão giả, thắc mắc hỏi:

- Pháo đài của Nam Tước Angeli có thể làm nơi tị nạn sao? Nơi đó có quân đội không?

Hiếm khi gặp được dân tị nạn của Nội Bích, cũng có thể thuận tiện hiểu rõ tình hình ở đây.

Lão giả kinh ngạc hỏi. Lão chớp mắt nhìn về phía ĐỗĐịch An và Helisha, lập tức nhìn thấy chiến đao to lớn trên lưng Đỗ Địch An. Mắt lão sáng lên, lão nói:

- Pháo đài của Nam Tước Angeli có kỵ sĩ bảo vệ nên những người bị thi hóa không thể nào tiếp cận được. Vì vậy đã có rất nhiều người đến đó lánh nạn, chỉ cần đến được đó thì sẽ được an toàn.

Đỗ Địch An gật đầu tỏ vẻ suy tư. Xem ra ở Nội Bích, bình dân vẫn là tầng lớp chịu thiệt hại nhiều nhất. Chỉ có thế lực lớn như quý tộc và Tu Đạo Viện mới có khả năng tự bảo vệ mình khỏi thi loạn.

Đỗ Địch An hỏi lão giả:

- Mấy ngày nay quân đội có vào thành tiêu diệt Hành Thi không?

Lão giả cảm thấy câu hỏi rất kỳ quái nhưng vẫn nhỏ giọng đáp:

- Quân đội đã tới mấy lần, nhưng chỉ mang một số người. Có người nói quân đội sẽ nhanh chóng tới đây

Đỗ Địch An hiểu được. Với tình huống hiện tại có lẽ quân đội sẽ bỏ mặc những người dân này, ưu tiên bảo vệ Quý tộc. Nói cách khác, một khi diệt hết thi loạn trong giới quý tộc, Quân đội sẽ tàn sát Hành Thi một cách bừa bãi. Đến lúc đó, thường dẫn có bị liên lụy hay không cũng không quan trọng. Bọn họ sống hay chết đều phụ thuộc vào vận khí của mỗi người.

Ta còn có việc, xin cáo từ.

Đỗ Địch An không lưu lại nữa, hắn chuẩn bị rời đi.

Lão giả sợ hãi nói:

Đại ca ca, ngài đừng đi. Những người kia sẽ ăn thịt người.

Lúc này Đỗ Địch An lại bị bé gái kéo lại. Hắn cúi đầu nhìn bé gái. Cô bé không xinh, khuôn mặt nhem nhuốc nhưng ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn hắn, nói:

- Nếu ngươi đi ra, chúng sẽ ăn thịt ngươi ngay đó. Hãy đi theo bọn ta, chỉ cần đến chỗ Nam tước đại nhân thì chúng ta sẽ an toàn.

Lão giả nghe thấy thế liền phụ họa thêm:

- Đúng đấy đúng đấy, ngài nên đi với chúng ta thì hơn.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn lão ta, biết trong đầu lão nghĩ gì. Nhưng cô bé này không nhìn ra điểm ấy, hắn giơ tay xoa đâu bé gái, thấy ánh mắt nàng không có một tia tạp chất. Đỗ Địch An thở dài, nói:

- Hài tử đáng thương.

Lão giả vội vàng nói:

- Cha mẹ đứa nhỏ này mấy hôm trước ra ngoài tìm đồ ăn đã một đi không trở về. Bỏ lại một mình nó...

Đỗ Địch An khẽ lắc đầu, ngắt lời lão ta. Đỗ Địch Anlấy nửa bình Hành Thi phấn đưa cho lão ta nói:

- Các ngươi chỉ cần bôi thứ bột này lên người, Hành Thi sẽ không đuổi theo các ngươi. Ta giải quyết mấy con phía trước, các ngươi nắm lấy cơ hội đi nhanh đi.

Lão giả ngẩn người, có chút mờ mịt không rõ, tay giữ lấy bình nhỏ.

Đỗ Địch An mang theo Helisha ra ngõ nhỏ, hai người nhanh chân đi về phía mấy con Hành Thi.

Sau khi khoảng cách được thu hẹp, bọn chúng đã ngửi được mùi của Helisha. Khuôn mặt dữ tợn tỏ ra vẻ sợ hãi, hàm răng nhọn va vào nhau run cầm cập.

Đỗ Địch An nắm chuôi đao vung một vòng, một loạt đầu lâu Hành Thi xuống đất. Hắn cũng không quay đầu lại nhìn, tiếp tục bước đi.

Lão giả và bé gái nhìn thấy vậy liền trợn mắt há mồm,vô cùng kinh ngạc. Sau khi Đỗ Địch An rời đi, lão ta mới phản ứng lại, nhanh chóng lấy bột phấn bôi lên người rồi nắm tay bé gái. Hai người cứ thế nép sát vào rìa đường, di chuyển từng chút một, quả nhiên không bị Hành Thi phát hiện.

Đỗ Địch An nhìn rừng cây trước mặt, phía trước chính là phòng nghiêm cứu ma vật. Hắn quay đầu lại nhìn về đầu thành phố, sau khi thấy lão giả cùng bé gái đã đi xa, ánh mắt của hắn hơi lấp lóe, hướng về Helisha nói:

- Ta đã hại rất nhiều người như bọn họ. Nhưng giờ ta lại cứu họ, có phải ngươi thấy ta rất giả tạo không? Quả nhiên, con người rất khó khống chế cảm xúc củamình.

Helisha yên lặng không nói, tựa hồ ngầm thừa nhận.

Đỗ Địch An khẽ lắc đầu. Hắn không nói nhiều nữa, từ từ bước vào trong rừng cây.

Ánh trăng không thể chiếu vào, bên trong rừng cây đen kịt. Nhưng Đỗ Địch An có thể nhìn rõ mọi thứ như ban ngày. Hắn giết con rắn độc núp sau bụi cây rồi nhanh chóng đi qua khu rừng, nhìn thấy có một ngọn đồi nhỏ phía trước, trên đồi có một ngôi nhà thấp bé, chính là phòng nghiên cứu ma vật.

Cấu tạo của phòng nghiên cứu ma vật này cũng giống với cấu tạo phòng nghiên cứu ma vật ở Carmen. Đỗ Địch An nhìn xuyên qua tường, thấy được bên dưới ngọn đồi nhỏ là chín tầng phòng nghiên cứu dưới lòng đất. Tầng thứ chín cũng không có người, Đỗ Địch Anchỉ nhìn thấy có ít vật phẩm tựa hồ là đồ dự trữ, bởi vì tầng thứ chín quá sâu, mặt đất không được bằng phẳng, dễ dàng ảnh hưởng thí nghiệm.

Đỗ Địch An phát hiện phạm vi nhìn xuyên của hắn được mở rộng. Hắn có thể thấy rõ hơn trước đây, tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên. Đỗ Địch An nắm chiến đao để đảm bảo không có sơ hở nào, trực tiếp kích thích ra ma thân, chiến đao bị hòa tan, niêm dịch màu đen bao trùm toàn thân. Trong chớp mắt hắn đã biến thành một con ác thú dữ tợn, cánh tay hắn được kéo dài ra, liêm đao hóa.

………………………………….