Chương 834 Tiêu Trừ
Vậy là tốt rồi.
Nội tâm Đỗ Địch An thở ra một hơi, nói:
- Chuẩn bị thêm một vài thợ xây đến sửa lại núi Uto, vận chuyển hỏa dược đến vách tường tạm hoãn lại, mang tới đây đi, tùy cơ ứng biến chuẩn bị chiến tranh.
- Lúc trước chúng ta đã có một đường hầm, nếu ngươi muốn chôn số hỏa dược đó thì có thể hành động bất cứ lúc nào.
Noyes nói.
Đỗ Địch An lắc đầu:
- Lúc trước hỏa dược của chúng ta quá ít, lần này chôn toàn bộ số hỏa dược vào ngọn núi. Bọn hắn đã chịu một lần tổn thất lớn, lần sau khai chiến chắc chắn sẽ chuẩn bị mọi thứ tốt hơn, đến lúc đó sẽ có người càng mạnh hơn tới đây, nhất định phải dùng càng nhiều hỏa dược.
- Chôn toàn bộ hỏa dược vào trong núi sao?
Noyes giật mình, ngẩn người nói:
- Nếu như vậy, một khi hỏa dược phát nổ, chẳng những người trên núi đều phải chết hay sao?
Đỗ Địch An khẽ gật đầu
- Cho nên, khoảng thời gian này để hai người Barry cùng Kachecck tới đệ nhị căn cứ trước tiên, một mình ta trấn thủ chỗ này là đủ rồi.
- Nhưng như vậy thì ngươi cũng sẽ bị thương!
- Ta tự có cách bảo vệ mình, ngươi cho người đi làm việc đi.
Hắn trầm mặc nói,
- Còn nữa, cử thêm vài tên lính gác lên núi, không được trậm trễ.
Noyes giật mình, vừa muốn mở miệng nói gì đó lại đột nhiên im lặng run rẩy, nếu như chôn toàn bộ hỏa dược vào núi, tại sao còn phải phái người đi tuần tra canh gác như thế? Đây rõ ràng là một chuyện thừa thãi! Hắn cũng biết rõ Đỗ Địch An làm việc tàn nhẫn, không từ thủ đoạn, chỉ e là những người tuần tra này chỉ là dùng để che dấu tai mắt người khác mà thôi. Nếu như kẻ địch đột kích, hơn phân nữa những người này sẽ phát nổ cùng ngọn núi, không một ai có thể may mắn sống sót!
Trong lòng hắn bỗng dưng trào lên cảm giác ớn lạnh, đây là thủ đoạn giết địch một ngàn tự tổn tám trăm. Nhưng hắn không thể nào mở miệng ra ngăn cản Đỗ Địch An, hắn cũng đã nhìn thấy được tình cảnh khó khăn của Đỗ Địch An trong trận đại chiến hôm nay như thế nào, chỉ một chút sai lầm, có thể giờ này hắn đã bị người khác giết chết rồi.
Mà một khi Đỗ Địch An chết, hắn cùng đám người Kacheeck sẽ bị xem như đồng lõa, kết cục không có gì tốt lành!
- Ta biết rồi, ta lập tức phái người đi làm ngay.
Noyes cúi đầu nói.
Đỗ Địch An gật đầu.
- Đi đi.
Hắn phất tay ra hiệu cho Noyes lui ra ngoài, một mình hắn ngồi trên vương tọa lạnh lẽo, lẳng lặng nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài. Những ngày tiếp theo mới là những ngày thật sự nguy hiểm. Cũng không biết bây giờ mũi tên tẩm kịch độc thủy ngân kia đã lấy đi tính mạng Hathaway hay chưa, nhưng mặc kệ ra sao, hắn nhất định phải chuẩn bị mọi thứ kĩ càng hơn nữa. Cũng mặc kệ Hathaway đã chết hay còn sống, trận đại chiến này truyền đi, những thế lực lớn nhất định sẽ để ý hắn nhiều hơn.
- Lúc đó nên tẩm Thi độc trên mũi tên….
Trong lòng hắn nghĩ, có chút hối hận.
Những kẻ địch chết trong tay hắn cũng không ít, hắn không nghĩ tới mình có thể khinh suất phạm phải sai lầm như vậy. Hathaway có thể thoát khỏi dòng điện khiến hắn thực sự không ngờ tới, vốn định bắt sống hành hạ nàng ta tới chết, mới có thể phát tiết thù hận trong lòng, kết quả lại trở thành cơ hội cho nàng ta chạy thoát, thành cũng vì hận, bại cũng vì hận, thực sự đáng trách!
…….
…….
Vèo!
Sauk hi Hathaway chạy ra khỏi núi Uto, bay dọc theo phương hướng Thán Tức Chi Bích.
Cơ thể nàng như một con hắc điểu to lớn, quay đầu lại không nhìn thấy Đỗ Địch An đuổi theo mới thở nhẹ ra một hơi. Thân thể cũng giảm tốc độ lại, lung lay choáng váng, từng trận buồn nôn kéo tới làm cho nàng cảm thấy cực kì khó chịu.
Một lúc sau, nàng qua qua khỏi vách tường nhưng lại không trực tiếp bay về phía trung tâm Nội Bích mà bay ra phía ngoài.
Sau khi vượt qua bức tường, nàng hạ cánh xuống một bụi cỏ, xung quanh chất đầy xương khô của ma vật đang mục nát. Nàng quay đầu lại nhìn đằng sau, không thấy ai, lúc này mới thu hồi đôi cánh, chui vào trong rừng cây.
Trong rừng có nhiều ma vật giống như rắn ẩn nấp, lúc Hathaway đi qua ngay lập tức nhào tới tấn công.
Nàng nhìn cũng không them nhìn, hất tay lên, móng tay sắc như dao chặt đứt đầu độc xà, sau đó trực tiếp đi qua, tiến vào sâu trong rừng cây.
Nàng tìm thấy một cây đại thụ, không thể chờ đợi liền đặt mông ngồi xuống, há miệng thở dốc. Một vệt máu chảy trên gương mặt nhỏ nhắn, giống như mạch máu bị tắc nghẽn.
Hathaway giải trừ ma thân, lấy ra một ít chai lọ từ túi trên lưng. Ngón tay trắng như tuyết của nàng bất giác khẽ run lên, hoảng loạn mở nắp những bình thuốc ra. Đây là những dược phẩm dùng để cấp cứu, nàng lấy một viên thuốc màu xanh trong một cái bình nhỏ ra rồi nuốt xuống, thở hắt ra một hơi, sau đó tiếp tục lấy cái bình khác, đổ ra một ít bột thuốc màu đỏ sậm bôi lên vết thương.
Nàng nuốt nước miếng, lấy hết dũng khí rút mũi tên trong hốc mắt trái ra. Ngón tay vừa đụng vào mũi tên mũi nàng đã run lên nhè nhẹ, ngay lập tức một cảm giác đau đớn thống khổ kịch liệt truyền đến đại não, nàng hít sâu một hơi, cắn chặt răng, rút mũi tên ra, máu tươi theo đó trào ra bên ngoài, văng tung tóe, rơi lên cả áp giáp của nàng, nhìn vào rất dọa người.
Nàng không cần soi gương cũng biết bộ dạng lúc này của nàng rất khó coi, nhưng việc này cũng không phải là việc nàng quan tâm nhất… nàng chỉ quan tâm không biết bên trên mũi tên có bôi Thi độc hay không.
Nếu như Đỗ Địch An lấy Thi độc trên cơ thể tỷ tỷ nàng tẩm vào mũi tên, nàng chắc chắn không có cách nào thoát khỏi cái chết. Cho dù có khoét đi cả hốc mắt cũng không thể thay đổi được gì.
Đây cũng là lý do mà nàng không trực tiếp trở về Nội Bích, nếu như nàng bị nhiễm bệnh, sau khi trở về chắc chắn sẽ bị giết chết. Long tộc nhất định sẽ ra tay giết nàng, không ai có thể cứu!
Thay vì chết, chẳng bằng ở chỗ này, “sống tiếp” với thân thể Hành Thi.
Dù sao, ngay cả phòng nghiên cứu ma vật cũng không biết chính xác, sau khi bị cảm hóa thành Hành Thi còn tồn tại ý thức hay không!
Đây là một câu đố vĩnh hằng, giống như việc nhân loại hoàn toàn không biết được trên thế giới này tồn tại ma quỷ hay không. Không biết sau khi chết có tiếp tục phiêu du trên những tầng trời hay không, cách duy nhất để có câu trả lời chính là chết đi. Nhưng người đã chết, làm sao có thể kể lại đáp án cho người sống.
Mà Hành Thi cũng giống như vậy, sau khi bị nhiễm Thi độc có còn tồn tại ý thức hay không thì chỉ có bọn hắn biết câu trả lời.
Nàng không muốn chết, cho dù là phải sống trong thân thể Hành Thi đi chăng nữa nàng cũng không muốn chết!
Hộc!
Nàng dựa vào cây đại thụ há miệng thở dốc, nàng đang đợi, thân thể truyền đến cảm giác choáng váng để cho nàng biết, cho dù mũi tên này không có Thi độc, nhưng tuyệt đối có kịch độc, nếu như trị liệu chậm một chút, rất có thể sẽ không chữa trị được nữa!
- Nếu như hắn ta bôi thi độc, nhất định sẽ dùng thi độc trong miệng tỷ tỷ. Tỷ ấy đã là thi vương, nếu như nhiễm độc, nửa canh giờ sau ta sẽ biến thành một Hành Thi hoặc là một thi vương!
Sắc mặt nàng vô cùng khó coi, cắn chặt răng cảm nhận thân thể giống như đang bị rét run người. Đây không phải là nội tâm nàng lạnh, mà thật sự cơ thể nàng đang lạnh, giống như đang ở trong hầm băng vậy.
Nàng lấy ra con dao tùy thân, xé một mảnh quần áo vặn thành một cục nhét vào trong miệng. Sau đó ngước cổ, dùng con dao đâm vào cổ mình – khoét đi một lỗ nhỏ chỗ bị mũi tên đâm trúng kia.
Máu từ yết hầu giàn giụa chảy xuống, nàng thở dốc. lần đầu tiên nàng cảm nhận được đau đớn bực này, trong lòng càng phẫn hận. Không nghĩ tới Helisha còn chưa ra tay, một mình Đỗ Địch An đã khiến cho nàng chật vật như vậy.