← Quay lại trang sách

Chương 833 Căn Cứ Thứ Hai

Đỗ Địch An thừa cơ lấy thêm một mũi tên nữa, định nhắm bắn thẳng vào con mắt còn lại. Bỗng nhiên, Hathaway ngửa đầu lên trời hét dài, cánh thịt trên lưng vỗ vỗ vài cái, lập tức bay lên trên, thẳng tới mái vòm của đại sảnh.

Đỗ Địch An biến sắc, mũi tên trong tay lập tức bắn ra, phốc một tiếng đâm thẳng vào cánh trên lưng nàng.

Nhưng Hathaway đã thoát khỏi dòng điện, đôi cánh trên lưng hóa thành cơn lốc màu đen lao thẳng tới mái vòm. Bạch một tiếng vang lên. Nàng đâm thẳng vào mái vòm tạo ra một lỗ hổng, trực tiếp bay đi.

Đỗ Địch An không nghĩ tới nàng còn có thể thoát khỏi dòng điện, trong lòng vừa giận dữ vừa sợ hãi, lập tức vung cánh đuổi theo.

Trên bầu trời, gương mặt Hathaway vẫn luôn xinh đẹp tươi cười bây giờ tràn ngập sự hoảng sợ và tức giận. Đuôi của nàng quấn lấy mũi tên đâm trên cánh, rút ra phi thẳng về phía Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An vội vàng tránh thoát, mũi tên xẹt một đường qua má hắn, suýt chút nữa đâm bị thương.

- Ta nhất định sẽ giết chết ngươi!

Giọng nói sắc lạnh của Hathaway truyền khắp bầu trời, tràn ngập sát ý cùng vô tận phẫn nộ. Nhưng ngay sau đó, thân thể của nàng cực tốc bay về hướng Nội Bích không ngoái đầu nhìn lại.

Đỗ Địch An vừa lao ra khỏi nóc nhà đã nhìn thấy Hathaway cách xa cả nghìn mét, không thể đuổi theo.

Hắn tức giận đến tim phổi trong lồng ngực như muốn nổ tung, đã bắt được vậy mà còn để cho nàng chạy thoát. Nếu là đám Ma Hạt quân thần chạy thoát thì hắn cũng sẽ không tức giận như thế này, nhưng hết lần này tới lần khác, người chạy trốn lại là người hắn hận nhất, muốn giết nhất!

- A…a..a!

Hắn ta ngửa đầu lên trời gào thét, bộc phát sự tức giận trong lòng.

Bóng lưng Hathaway lúc này đã dần biến mất, thay vào đó là những đám mây mù bao phủ cả bầu trời. Ánh mắt hắn ta như lệ quỷ đòi mạng, nhìn chằm chằm vào phương hướng nàng biến mất, một lúc lâu sau mới thu hồi ánh mắt, thu hồi sát ý trong lòng, khôi phục sự tỉnh táo ban đầu.

Hắn nghĩ tới Ma Hạt quân thần và lão áo choàng đen còn đang ở trong đại điện, lập tức quay người lại từ lỗ thủng trên vòm nhảy vào trong đại điện. Hai người bọn họ nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

- Ta đã tăng cường dòng điện, làm sao vây khốn ba người lại có thể thất bại!

Đỗ Địch An tung một nắm đấm, cơ hội ngàn năm mới có một lần như thế lại để cho Hathaway trốn thoát, thực sự rất đáng hận!

Hắn đóng cửa toàn bộ cơ quan, tiến lại gần Ma Hạt quân thần và lão già áo đen, chặt đứt toàn bộ gân tay gân chân, lấy dao găm đâm vào các khớp để hạn chế sự linh hoạt của bọn hắn.

Làm xong mọi việc, hắn ngẩng đầu nhìn mái vòm đã bị thủng một lỗ, trong lòng âm thầm hối hận. Cả Thần điện này đều chế tạo từ loại kim loại, nhưng chỉ có mái vòm là làm từ bê tông. Nếu như mái vòm cũng chế tạo từ kim loại, lúc mưa sẽ khó tránh bị sét đánh trúng. Mặc dù có cột thu lôi, nhưng cả thần điện đều làm từ kim loại sẽ khiến cột thu lôi mất đi tác dụng.

Chính là vì cân nhắc sự an toàn mà hắn không dùng kim loại, mới để cho Hathaway dễ dàng chạy thoát như vậy!

Nếu như lúc đó nàng ta xoay người chạy ra ngoài điện, sẽ lần thứ hai bị điện lực trên cửa đánh trúng. Cơ hội chạy thoát cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Có lẽ, đây chính là số mệnh?

Sự phẫn nộ trong lòng hắn càng lớn hơn, Hathaway ngay cả vật dẫn điện cũng không biết, vậy mà lại lựa chọn thoát ra từ mái vòm. Không biết nên nói vận khí của nàng ta quá tốt, hay là nàng ta đánh bậy đánh bạ, trong lúc nguy hiểm tính mạng chọn con đường thoát thân nhanh nhất.

- Thực xin lỗi, ta không giữ nàng ở lại được…

Đỗ Địch An nhìn Helisha ở bên cạnh, đáy mắt tràn ngập bi thương, hắn đưa tay ôm lấy gương mặt nhỏ bé lạnh buốt của nàng, không kìm nén nổi mà bật khóc.

Helisha im lặng không nói gì, lẳng lặng ngồi im không chút phản ứng.

Đỗ Địch An cầm bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên trán mình, lòng tràn ngập sự hối hận và áy náy. Qua một lúc lâu, hắn ngẩng đầu nói:

- Chỉ là, nàng ta đã trúng một một mũi tên. Bên trong còn có thủy ngân. Ta xem làm sao nàng ta có thể sống sót!

Helisha vẫn im lặng.

Đỗ Địch An nhìn chằm chằm vào nàng, nói:

- Cho dù nàng ta có may mắn sống sót, sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt cả Long tộc đền mạng cho ngươi, để cho bọn họ quỳ gối dưới chân ngươi sám hối!

Gương mặt Helisha không có biểu tình gì, giống như không nghe thấy.

Đỗ Địch An nhìn nàng một lát, chậm rãi quay đầu lại. Ánh mắt chạm vào những người còn ở bên ngoài, đáy mắt hiện lên sát khí, lập tức bay ra ngoài.

Ở bên ngoài quảng trường, bụi từ vụ nổ chưa lắng xuống, vẫn lan tỏa trong không khí. Mấy tên Khai Hoang Giả nằm trên mặt đất, một số đã ngất đi, một số thì tụ lại một chỗ giúp nhau băng bó vết thương.

Đỗ Địch An bỗng nhiên xuất hiện làm cho mấy tên Khai Hoang Giả vừa tỉnh lại sợ đến mức nhảy lên, kinh ngạc nhìn hắn. Không nghĩ tới hắn ta còn sống.

Chẳng mấy chốc, bọn họ phát hiện không nghe thấy tiếng đánh nhau của Ma Hạt quân thần và lão giả áo đen, hơn nữa lúc nãy còn thấy Hathaway bay lên bầu trời rời đi. Một cảm giác không lành tràn ngập trong lòng họ.

- Tội không thể tha thứ!

Đỗ Địch An nhàn nhạt nói một câu rồi bay đi.

- Giết!

Một khai hoang giả đứt tay nhìn thấy Đỗ Địch An lao tới, tuy trong lòng hắn hoảng sợ, nhưng khí thế lại không kém, gầm lên một tiếng lao đến Đỗ Địch An, nhưng một khắc sau đã bị lưỡi dao sắc bén trên lưng Đỗ Địch An bao vây, chém vào các chi.

Đỗ Địch An không giết chết hắn ta, chỉ là phế đi khả năng chiến đấu của hắn rồi quay sang các tên còn lại.

Ngay cả khi trong trạng thái tốt nhất bọn họ đánh với Đỗ Địch An cũng phải vất vả, huống chi là bây giờ cả người chồng chất vết thương, bọn họ từng người một bị Đỗ Địch An đánh bại.

Chiến đấu chấm dứt, Đỗ Địch An giơ tay vội vã rời đi, Noyes đang đứng ở ngoài rìa quảng trường lập tức chạy tới:

- Thiếu gia, người có sao không?

Đỗ Địch An khẽ lắc đầu, chỉ vào mấy tên Khai Hoang giả nằm trên mặt đất,

- Nhốt bọn họ vào địa lao, lúc trước làm với Hilo cùngLonon như thế nào thì bây giờ làm như thế. Hai tên ở trong thần điện cũng như vậy.

Noyes nhìn thấy Đỗ Địch An bình an vô sự, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lập tức xoay người đáp ứng, chạy đi gọi bọn thủ vệ.

Nửa tiếng sau, quảng trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại hố sâu sau vụ nổ.

Đỗ Địch An mệt mỏi ngồi trên ghế của thần điện, khó chịu trong lòng vì đã để Hathaway chạy thoát. Hắn nhắm hai mắt lại, qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi dài. Sự chán nản trong lòng dần dần biến mất, khôi phục lại tâm tình, tiếp tục ở đây oán hận cũng chẳng có ích lợi gì, hoàn toàn là lãng phí thời gian và sức lực.

Sau khi Noyes trở về, hắn lập tức sai người đi tìm thợ tới sửa lại quảng trường, đồng thời cũng gọi một vài người hầu đến đây dọn sạch những vệt nước trong thần điện.

- Căn cứ thứ hai của chúng ta xây dựng tới đâu rồi?

Đỗ Địch An di chuyển sang sảnh bên cạnh của thần điện, hỏi Noyes, chuyện này hắn đã giao cho Noyes cùng Mắt Ưng đi làm, không biết mọi chuyện tiến triển như thế nào.

Thấy Đỗ Địch An đột nhiên hỏi câu này, Noyes giật mình, nghĩ tới trận đại chiến vừa rồi, hắn đoán được vài phần tâm tư của Đỗ Địch An, nói:

- Thiếu gia, căn cứ thứ hai tiến triển rất thuận lợi, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển tới đó.

……………………