← Quay lại trang sách

Chương 836 Năm Tháng Đã Qua

Sau khi nghe lời của lão Bạch Hổ, Hathaway mới chậm rãi bình phục trở lại. Một lúc sau, nàng bỗng nhớ tới việc nhìn thấy Hắc Ngục bên ngoài vách tường, kể lại chuyện này cho các trưởng lão nghe, đồng thời cũng quan sát sắc mặt của họ.

Tộc trưởng và các trưởng lão nghe xong, hai mắt nhìn nhau, lòng đầy kinh ngạc.

- Chuyện này là thật sao?

Tộc trưởng hỏi.

- Đương nhiên là thật.

Hathaway lạnh nhạt trả lời, bỗng trong lòng có một tia nghi hoặc. Nhìn bộ dạng của bọn họ như vậy, xem ra ngay cả phụ thân và các trưởng lão cũng không biết việc này, nhưng tại sao Hắc Ngục lại có thể lớn như thế. Cuối cùng thì phòng nghiên cứu đang che giấu bí mật gì không muốn người khác biết?

- Nếu chuyện này là thật, vậy thì có điểm đáng sợ rồi!

Một trưởng lão nghiêm túc nói.

Các trưởng lão khác chớp mí mắt vài cái, trầm mặc không nói gì.

- Đáng sợ sao?

Hathaway chau mày nói,

- Chẳng lẽ phòng nghiên cứu muốn dùng Hắc Ngục để đối phó chúng ta?

- Cũng không phải không có khả năng này…

Một trưởng lão khác thở dài.

Tộc trưởng ho nhẹ một cái cắt lời, nhìn Hathaway nói:

- Con chỉ vừa mới được chữa trị, trước tiên nên tĩnh dưỡng thật tốt. Vấn đề này chúng ta sẽ thảo luận sau, các vị, chúng ta ra ngoài trước đi.

Các trưởng lão không nói thêm lời nào, xoay người cùng tộc trưởng rời khỏi phòng.

Hathaway nằm trên giường híp híp đôi mắt, chìm vào suy tư.

Nửa ngày sau, tại một tòa thành khổng lồ không chút tổn hại nằm trên một khoảng đất rộng rãi, bên dưới lòng đất cũng ấn giấu bí ẩn – có từng tòa trụ sở sâu mấy chục mét dưới lòng đất, nhiều vô số.

Đây là trụ phòng của phòng nghiên cứu ma vật.

- Cái gì? Ngươi nói Long tộc đã nhìn thấy Hắc Ngục ở ngoài thành rồi sao? Hơn nữa còn là hình thể mười mấy mét?

Trong một căn phòng dưới lòng đất, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng tỏ vẻ giật mình. Mặt mũi của hắn dữ tợn, cao khoảng hai mét bốn, khí chất như đồ tể, nhưng lại khoác áo khoác trắng tạo cho mình vẻ hào hoa phong nhã nhìn cực kì quái dị. Lúc này hắn đang nhìn chằm chằm lão già ốm yếu đến báo cáo cho hắn.

Lão già đứng trước mặt hắn giống như một con gà con, nghe hắn rít gào liền run lẩy bẩy nói:

- Tin tức này là từ nội bộ Long tộc truyền đến, Hathaway điện hạ sau khi tỉnh lại đã nói với bọn họ.

- Không thể nào!

Hắn ta rít lên nói:

- Thí nghiệm Hắc Ngục còn đang trong quá trình thử nghiệm, không thể nào xuất hiện một Hắc Ngục hình thể mười mấy mét được. Đây đã là Hắc Ngục thành phẩm, đủ để vây quét Nội Hoang rồi, làm sao giai đoạn hiện tại có thể tạo ra được?

Lào già gầy yếu cúi đầu, không dám trả lời.

Lúc này, một nữ nhân đeo kính gọng đen lạnh nhạt nói:

- Chủ nhiệm, có thể là một nhân viên nào đó bí mật đào tạo ra Hắc Ngục nhưng không báo cáo, mà lén lút đưa Hắc Ngục ra bên ngoài tường thành tự mình nuôi dưỡng?

- Không có khả năng!

Người đàn ông trung niên không suy nghĩ trực tiếp đáp lại:

- Tạo ra Hắc Ngục cần phải tìm tám tổ chức cơ thể của ma vật cấp đẳng cấp 50 trở lên, tuy loại ma vật không được coi là quý hiếm nhưng ở chỗ chúng ta cũng có rất ít, rất khó bắt được. Cho dù bây giờ đem hết tài nguyên của viện nghiên cứu ra cũng không có cách nào nuôi dưỡng được một Hắc Ngục trưởng thành, việc chế tạo còn phải trải qua nhiều lần điều chỉnh, trải qua mấy lần thậm chí là mấy chục lần mới có thể tạo ra được Hắc Ngục hoàn chỉnh đấy!

- Không lẽ…Hathaway điện hạ nhìn nhầm rồi? Hoặc là Long tộc cố ý tạo ra tin tức này để hãm hại phòng nghiên cứu chúng ta?

Nữ tử lãnh diễm nhíu mày nói, ngoài lý do này ra nàng không nghĩ ra được lý do nào khác để Long tộc truyền tin tức này đi.

Người đàn ông trung niên khẽ chuyển động đôi mắt, quay người lại. Không biết đang nghĩ gì, cũng không trả lời nàng.

……

……

- Barry, ngươi nói xem tới khi nào trận chiến này mới chấm dứt đây?

Buổi tối trên núi Uto, bầu trời đầy sao soi sáng, Jose cùng Barry ngồi trên bậc thang phía sau sườn núi nhìn quảng trường San Marco đang được tu sửa, hắn bứt một cọng cỏ non đưa vào miệng ngậm, nói.

Barry cuộn lại áo choàng kẹp vào chân, ngồi xuống. Hắn không muốn chiếc áo choàng giáo hoàng đắt đỏ bị bẩn, lắc lắc đầu nói:

- Khi mà chúng ta thắng…hoặc là Hắn không chống chọi lại được nữa, hẳn là sẽ kết thúc.

- Không phải mỗi lần hắn đều ngăn lại được.

Jose chậm dãi nói, trên gương mặt nhỏ nhắn không còn non nớt như trước nữa, thay vào đó là mấy phần trầm ổn, thành thục.

- Chúng ta và hắn giống nhau, đều xuất thân từ dân đen hèn mọn. Hắn đi tới bước này cũng không dễ dàng gì, không ai giúp được hắn, chúng ta cũng không thể. Lần này kẻ địch tập kích, chúng ta chỉ có có thể ở bên cạnh nhìn và khẩn cầu …

Barry im lặng, cúi đầu.

- Chúng ta là gánh nặng của hắn ta.

Vẻ mặt Jose đờ đẫn, giống như đang trần thuật lại một việc.

Barry nghiêng đầu nhìn, nói:

- Ngươi muốn rời khỏi sao?

- Không.

Jose lắc đầu,

- Trái lại, ta sẽ không trở thành gánh nặng của hắn nữa.

- Ồ?

- Ngươi có còn nhớ hắn đã từng nói gì không? Sức mạnh có rất nhiều loại, cũng không phải người nào có bắp thịt lớn thì sức mạnh lớn.

Jose ngẩng đầu nhìn lên bầu trơi đêm, nói:

- Đen tối, đủ tàn nhẫn cũng là một loại sức mạnh, ta chuẩn bị đi rèn luyện một đoạn thời gian.

- Ngươi đi đâu?

Barry hỏi.

- Tới địa phương dơ bẩn.

Jose trả lời.

Barry giật mình, nhìn hắn một lúc nhưng cũng không nói gì.

Tới địa phương dơ bẩn, là muốn biến mình thành một kẻ dơ bẩn sao?

Hắn không hỏi, nhưng hắn biết, đây là phương pháp duy nhất có thể mang đến sức mạnh. Bởi vì bắp thịt của bọn họ nhỏ, cho nên chỉ có thể tự làm dơ bẩn chính mình, bẩn tới mức người khác không dám chạm vào tay vào bọn họ, bọn họ liền thắng. Đây là một con đường khác để kẻ yếu “trở nên mạnh mẽ”.

- Ngươi ở lại nhất định phải phụ tá hắn thật tốt, bên cạnh hắn không có nhiều người có thể tín nhiệm. Mà ngươi lại là người mà hắn tin tưởng nhất. Nếu như không có cách nào giúp được hắn, đợi ta trở về!

Jose vỗ vỗ bả vai Barry, nói lời từ biệt.

Barry đưa tay đấm vào nắm đấm của hắn.

- Đừng quên tâm nguyện ban đầu của chúng ta.

Hắn nói.

Jose nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

- Nếu như quên, vậy còn là người sao?

Hai người nhìn nhau cười cười.

Trong thần điện đằng sau quảng trường, đèn đuốc thắp sáng trưng, đại điện trống trải, chỉ có một mình Đỗ Địch An, Helisha ngồi bên cạnh. Hắn ta gối đầu lên đùi nàng, đôi chân lạnh buốt khiến hắn có cảm giác như đang gối đầu lên một khối băng. Nhưng hắn thích gối đầu lên chân nàng, tư thế này làm cho hắn cảm thấy hai người rất thân mật, rất ấm áp.

Bên tay hắn là mấy quyển lịch sử Cự Bích. Hắn muốn xem bí mật của thú ma gia tộc, chỉ là tựa hồ trong mấy cuốn lịch sử Cự Bích này đã xóa đi khoảng thời gian thú ma gia tộc xuất hiện. Mặc cho hắn tìm kiếm nhiều cuốn khác nhau nhưng cũng không tìm được chút thông tin nào. Giống như có một đoạn thời gian vô thanh vô thức biến mất trong dòng sông lịch sử.

Qua nhiều lần tìm hiểu, hắn chỉ có thể phát hiện đoạn thời gian biến mất là khoảng 30 năm trước khi Cự Bích được xây dựng xong, đoạn thời gian này được ghi chép lại rất mơ hồ.

Trong sách có đề cập tới nguyên nhân, khi ấy Cự Bíchvừa được xây dựng xong, không có cuốn sách nào để ghi chép lại sự việc này. Tuy vậy, hắn phát hiện sử sách sau đó cũng không có ghi chép lại chuyện như vậy.

- Thú ma gia tộc giống như tự dưng xuất hiện, sau đó thì được nữ thần Sylvia bổ nhiệm cho chức vụ bảo vệ Cự Bích. Nhưng sau khi Cự Bích được xây dựng thành công, nữ thần Sylvia lại bỗng dưng biến mất khỏi thế gian, có ghi chép nàng tới Thần quốc, cũng có ghi chép nàng về thần giới….

Đỗ Địch An nhíu mày, hắn biết rõ hiện tại muốn tìm hiểu tin tức về thần chiến là rất khó, nhưng hắn chỉ muốn tìm hiểu về thú ma gia tộc và nguồn gốc sức mạnh huyết mạch của họ mà thôi.

Hắn không biết, rốt cuộc loại sức mạnh này là tốt hay xấu, cũng không biết tại sao cơ thể con người lại có một loại sức mạnh như vậy. Hơn nữa, cơ thể người bình thường cũng không có loại sức mạnh này, chỉ có người của thú ma gia tộc mới có.

- Nếu như nàng có thể nói chuyện thì tốt biết bao nhiêu….

Đỗ Địch An khép quyển sách lại, tiện tay ném xuống mặt đất, trong mắt hắn hiện lên dung nhan tuyệt sắc của Helisha, nàng giống như một bức tượng điêu khắc tuyên cổ, lặng lẳng chăm chú nhìn hắn.