← Quay lại trang sách

Chương 839 Phá Hoại

Những cao cấp Thú Liệp Giả bình thường sau khi biến thành Hành Thi, sức mạnh sẽ tương đương với Giới Hạn Giả. Nàng vốn là Khai Hoang Giả, cho dù bây giờ mất đi thú ma khí nhưng thể chất của lại càng mạnh hơn lúc trước.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, sức mạnh huyết thống vậy mà tiến hóa bên trong bệnh độc….

Đỗ Địch An chăm chú nhìn Helisha im lặng không nói, không biết tiến hóa như thế này là tốt hay xấu. Nàng có thể dưới sự thúc đẩy tế bào phân liệt của bệnh độc mà tiến hóa đến cấp bảy hay không?

Đến lúc đó nàng có còn chịu để hắn không chế nữa hay không?

Khi đó sẽ xảy ra chuyện gì?

Trong lòng hắn có chút bất an, chỉ là nhớ lại cảm giác lúc trước nàng thức tỉnh huyết mạch, cho dù chỉ là một khoảnh khắc, nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy được, lúc đó nhất định chính là nàng!

Hắn không biết cảm giác đó có phải là sự thật hay do hắn tưởng niệm quá độ mà tạo ra ảo giác. Nhưng hắn không muốn nghi ngờ, cảm giác kia như dấu ấn trong đầu hắn, không có cách nào xóa đi được, trong lòng hắn càng thêm có lòng tin hơn đối với việc khiến nàng sống lại!

Khoảng khắc trầm mặc tĩnh mịch đi qua, hắn đưa tay nắm chặt tay nàng, nhìn phản ứng của nàng ---- không phản ứng chút nào.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, lôi kéo tay nàng nhẹ nhàng nắm lại. Cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay nàng truyền đến, có thể vĩnh viễn nắm tay như vậy, là bao nhiêu hạnh phúc?

Hắn nhẹ nắm tay nàng, ngắm nhìn gò má mĩ lệ vô song, lúc này thời gian đối với hắn giống như không còn tồn tại.

Cho đến rất lâu sau hắn mới phục hồi lại tinh thần. Buông bàn tay nhỏ nhắn của nàng ra, khẽ nói:

- Ta nhất định sẽ đưa nàng trở về!

Helisha im lặng không nói gì.

Đỗ Địch An đỡ nàng lên giường ngủ, để nàng ngồi xuống. Hôm nay hắn đã là Khai Hoang Giả, lần này lẻn vào Nội Bích không có ý định mang nàng theo bên người.

Sau khi dàn xếp tốt tất cả mọi thứ, Đỗ Địch An quay người rời đi, tâm tư hắn dần dần tập trung lại.

- Huyết mạch thú ma gia tộc lại có thể bị thi độc kích phát thức tỉnh, chuyện này không biết thú ma gia tộc có biết hay không, cuối cùng thì loại thi độc này có cấu tạo như thế nào? Thật muốn xem trạng thái hoạt động của nó trên cơ thể người….

Hắn đi vào Thiên Điện, sơ cứu vết thương trước ngực, cũng may hắn thường xuyên giúp nàng rửa sạch thân thể. Tuy răng nanh có thể truyền nhiễm thi độc nhưng móng tay lại không truyền thi độc như đại đa số Hành Thi ở ngoài. Những Hành Thi khác, ngoài thi độc ra còn có vô số vi khuẩn từ các loại ma vật khác, nhưng ngón tay Helisha mảnh khảnh sạch sẽ, bị nàng cào bị thương cũng không bị nhiễm thi độc.

Hoàng hôn.

Đỗ Địch An xử lí xong vết thương, chuẩn bị kĩ càng mọi thứ để lên đường tiến vào Nội Bích.

Hắn bay lên Thán Tức Chi Bích, nhìn thấy số lượng lính canh bên trên đã tăng lên rất nhiều lần, trong đó có bảy tám nguồn nhiệt tương đối dồi dào, đều là Giới Hạn giả, ngoài ra còn có một Khai Hoang giả đang tọa trấn ở đó.

Hắn biết Nội Bích đã bắt đầu cảnh giới với hắn rồi.

Hắn bay đến bên ngoài Thán Tức Chi Bích. Sau khi tiến vào khu vực của Nội Bích mới đáp xuống.

Sau khi đáp xuống, dọc theo địa đồ Nội Bích mà phóng tới một tòa thành đang bị cách ly.

Trên đường đi, Đỗ Địch An phát hiện ra khu hoang dã không có người sinh sống có một vài Hành Thi đang lang thang, còn chiến đấu với các ma vật hoang dã ở đó.

Ngoài ra, hắn còn nhìn thấy mấy người lưu lạc, quần áo rách rưới, vừa nhìn là đã biết đây là dân chạy nạn.

Hắn không ra ta tương trợ bọn họ, trực tiếp đi qua. Theo mục tiếu ban đầu phóng đi như gió.

Hơn nửa giờ sau, hắn tới trước một tòa thành có lượng lớn binh sĩ đang đóng quân. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, không giống hai tòa cứ điểm hắn gặp trước đó. Có vẻ chỗ này đã bị quân đội chiếm cứ, không có bóng dáng Hành Thi, trong không khí còn vương lại mùi thi thể bị nướng cháy khét.

Đỗ Địch An lướt qua nơi quân đội phòng thủ, theo một Cự Bích khác vào Nội Bích. Khắp nơi trên đường đều có vết máu, vừa nhìn là đã biết nơi đây từng được dọn dẹp qua. Những thi thể chất đầy quá lâu khó tránh việc ủ bệnh phát tán ôn dịch.

Hắn đi dọc trên đường, khắp nơi đã không còn thấy bóng dáng của người sống. Ngược lại, ngẫu nhiên gặp được vài con Hành Thi đang loạng choạng du đãng khắp nơi.

Đi không bao lâu, Đỗ Địch An đã gặp một nhóm quân đội dọn dẹp Hành Thi, số lượng không nhiều lắm, chỉ vỏn vẹn mười người, tất cả đều là Giới Hạn Giả, chém giết Hành Thi như chém rau. Hắn từ xa nhìn thoáng qua, cảm giác giống với những Thú Liệp giả săn giết Hành Thi ở bên ngoài. Có người phụ trách dùng máu tươi cùng âm thanh dụ Hành Thi tới, có người phụ trách chém giết. Thường thường tốc độ Hành Thi tới không bằng được tốc độ chém giết

- Nếu là thời đại trước, nên lấy xe tăng ra quét sạch một lần.

Nội tâm Đỗ Địch An bật ra một suy nghĩ như vậy, nhưng sau đó lại gạt bỏ. Lần này tới Nội Bích cũng không phải chỉ để tìm thần trùng, quan trọng hơn là phá hoại.

Hắn chậm rãi đi tới.

Chỉ nghe thấy mười người này một bên săn giết Hành Thi, một bên vui cười nói chuyện phiếm, hồn nhiên không coi đây là một nơi cách ly.

- Mẹ nó, được quang minh chính đại chém giết thật là đã ghiền mà!

- Cảm giác giết Hành Thi đúng là thoải mái, còn thoải hơn hơn so với việc đi giết ma vật, ha ha ha!

- Chúng ta nghỉ ngơi một lát, ta đem bia tới!

- Cũng là tên tiểu tử ngươi thông minh….

- Đừng có khinh thường quá, cẩn thận gặp Hành Thi cấp cao hơn đấy.

Mấy người bọn họ ta một câu ngươi một câu nói chuyện phiếm, tay cũng không ngừng lại. Một Hành Thi bị mùi máu thi thể động vật hấp dẫn đến, dưới sự tàn sát của mấy người bọn họ nhanh chóng ngã xuống, khắp nơi chất đầy thi thể, tất cả đều bị hủy đầu.

Đỗ Địch An tới gần khoảng cách nhất định, dò xét xung quanh, không thấy có ai khác. Trong mắt hàn ý lóe lên, bỗng nhiên ra tay.

Vèo!

Hắn như một mũi tên nhọn trong đêm tối, cực tốc đâm về hướng tráng hán gần nhất.

Tên này đang vung tay múa đại đao chém Hành Thi, chưa kịp phản ứng gì đã bị Đỗ Địch An tập kích từ phía sau lưng, dao trên tay Đỗ Địch An chặt đứt cổ họng hắn, miệng còn đang cười ha ha đột nhiên rơi xuống đất, lăn vài vòng.

Nữ nhân dáng người thon thả đưa lưng về phía tên kia bỗng dưng nghe thấy tiếng cười im bặt, quay lại cười nói:

-Sao thế, có phải không….

Lời còn chưa kịp nói xong, đã nhìn thấy cơ thể tên kia cứng ngắc đứng im tại chỗ, máu tươi từ cổ phun lên. Đồng thời một gương lạnh lẽo xa lạ xuất hiện trước mặt nàng, cả hai chỉ cách nhau mấy bước chân.

Nụ cười trên mặt nàng lập tức cứng đờ, ngẩn người đứng đó.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, Đỗ Địch An đã vung tay, đánh xuyên lồng ngực nàng, sau đó tiếp tục đánh tên còn lại.

Một tên đứng ở chỗ cao đã phát hiện ra có biến, hoảng sợ nói:

- Có tập kích!

- Cái gì?

Những người khác lần lượt quay lại, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Động tác của Đỗ Địch An cũng không dừng lại, như một con mèo đen xẹt qua đánh gục hai người trong chớp mắt.