Chương 841 Thăm Dò
Trận chiến đấu kết thúc rất nhanh. Tuy Đỗ Địch An tự tin có thể giết sạch bọn chúng nhưng không nghĩ lại dễ dàng đến vậy. Đột nhiên hắn cảm thấy mình đã đánh giá thấp năng lực thực chiến của mình. Chiến đấu với một cường giả ngoại hoang đỉnh cao như Hilo còn có chút khó khăn, nhưng so với phổ thông Khai Hoang Giả, đã bỏ qua một đoạn dài rồi.
Hắn thu hồi ma thân của mình, lấy một bình nhỏ từ trong ngực, sau đó bước đến chỗ nam nhân Cự Viên, đổ vài giọt nước trong bình vào lỗ thủng trên ngực kia, lại đi đến chỗ xà nữ và đổ vài giọt vào cổ bị thương của nàng.
Mặc dù không biết giờ còn kịp hay không, nhưng nếu thành công, hắn lại có thêm thêm hai Hành Thi Khai Hoang Giả.
Hắn muốn tranh thủ không gian để cho mình trưởng thành, nhất định phải đẩy hỗn loạn của Nội Bích lên mức tận cùng.
Làm xong những thứ này, Đỗ Dịch An đi thẳng vào trụ sở trong lòng đất. Tuy cuộc chiến ở đây ngắn ngủi những cũng đã kinh động đến mọi người bên trong,mấy người này đang hốt hoảng ùa ra, tiếng chuông cảnh báo réo ầm ĩ không ngừng ở các tầng.
Hắn chạy như bay, tiện tay giết chết những nhân viên phòng nghiên cứu hắn gặp trên đường đi. Mấy phút sau, hắn xuất hiện ở tầng thứ tám của trụ sở trong lòng đất. Trong đó có một lão giả râu bạc cùng với một nữ phụ tá trẻ tuổi. Qua cách ăn mặc và thẻ tên hắn có thể nhận ra thân phận tiến sĩ của lão giả, hắn nhìn về phía lão ta nói:
- Giao thần tương và thần trùng ra.
Nữ phụ tá trẻ sợ hãi run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, chỉ dám núp ở phía sau ông già râu bạc.
Ở ngoài phòng thí nghiệm, trên hành lang có vô số thi thể của nhân viên mặc đồng phục trắng bị chém la liệt trên mặt đất, nhuốm đỏ cả một hành lang dài. Khung cảnh không khác gì địa ngục trần gian.
Lão già râu bạc nhìn Đỗ Địch An gằn từng chữ:
- Ngươi có giết ta cũng đừng mơ tưởng có được!
- Ta biết. Poland đã nói với ta rồi, muốn lấy được thần trùng thì phải có mật mã của các ngươi, nếu không đồ vật trong đó sẽ bị tiêu hủy.
Trên tay Đỗ Địch An nhuộm máu đỏ tươi, vẻ mặt hờ hững nói:
- Lão gia hỏa, chớ tỏ ra kiên cường cùng với ta, ngươi sẽ phải trả cái giá lớn mà ngươi không muốn thấy đâu.
- Có bản lĩnh thì giết ta đi!
Đôi mắt của lão già râu bạc sáng như đuốc, không sợ hãi chút nào nhìn chằm chằm Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An bình thản nhìn lại. Sau đó hắn đột nhiên giơ tay lên, dưới cánh tay của hắn nhô ra một thứ sắc bén như dao, xoẹt một tiếng đánh thẳng vào lồng ngực của nữ phụ tá trẻ ở sau lưng ông già. Lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên qua người, đâm qua lưng, móc cả người nàng ta lên.
- Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa?
Đỗ Địch An bình tĩnh nói.
- Cho ngươi ba giây, ta còn có thể thu tay để nàng ta sống sót.
Lão già râu bạc nghe vậy nhìn hắn đầy giận giữ, tay nắm chặt nắm đấm, thân thể run run, cắn răng nói:
- Ngươi, ngươi!
Đỗ Địch An vung cánh tay lên, nữ phụ tá liền bị ném đi như bao cát, cơ thể nàng ta đập mạnh vào cửa, lập tức tắt thở.
- Ta có chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Lão giả râu bạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Lão ta gắt gao nhìn Đỗ Địch An, dùng ngón tay chỉ thẳng vào chóp mũi hắn nói:
- Ngươi sẽ chết không yên ổn!
Đỗ Địch An lại chậm rãi nói:
- Coi như ngươi không nói cũng không sao, ta có thể thuận lợi đi tới nơi này, tất nhiên là vẫn có chút hiểu biết về ngươi. Ngươi không sợ chết nhưng người nhà của ngươi thì sao đây? Nếu bọn họ cũng không sợ chết, vậy ngươi cứ tiếp tục cố chấp, không sao, ta có thể tiếp tục tới phòng nghiên cứu khác ở tòa thành khác. Ta tin tưởng cái kế tiếp hẳn sẽ không ngu xuẩn như ngươi.
Những lời này khiến lão già râu bạc trợn to hai mắt, tràn đầy hoảng sợ.
- Ngươi quật cường sẽ chỉ làm phòng nghiên cứu tiếp theo hi sinh vô nghĩa mà thôi, mà chính ngươi cũng mất đi mạng nhỏ. Ngươi nên học tập Shamenson và Poland một ít, bọn họ đều rất dứt khoát, cái gì cũng bàn giao cho ta.
Đỗ Địch An tiếp tục cưỡng bức với những lời lẽ mê hoặc.
Mười phút sau, Đỗ Địch An cầm hai cái túi lớn ra khỏi phòng nghiên cứu, một túi bên trong chứa đầy thần tương, một túi còn lại chứa Hắc Ngục bán thành phẩm mà phòng nghiên cứu chế tạo. Mà ở tầng thứ tám dưới lòng đất, lão già râu bạc ngã vào trước dụng cụ kim loại chế tạo thần trùng, ngực bị đâm xuyên
Đỗ Địch An cũng không có dự định mang lão ta về, có Shamenson cùng Poland giúp đỡ hắn là đủ rồi. Hơn nữa tối nay hắn còn muốn đi xem tình hình thành của bá tước, cơ sở ngầm của hắn trong đó đã bặt âm vô tín. Bây giờ Nội Bích hỗn loạn nên việc truyền tin về gặp rất nhiều khó khăn, vì vậy hắn chỉ đành phải tự qua xem, thuận tiện phá hoại.
Bóng đêm bao trùm thành thị, trên đường phố cách một đoạn thời gian lại có tiếng kêu gào thảm thiết của Hành Thi truyền ra cùng với tiếng kim loại va chạm. Thành thị lớn như vậy cũng không có một ngọn đèn, không có tiếng ồn ào náo động. Bầu không khí đặc biệt tĩnh mịch.
Đỗ Địch An rời khỏi thành thị này, trực tiếp đi về phía tây, tới một nơi cách Cự Bích không xa, chôn hai cái bao trên lưng xuống đất. Sau đó hắn theo đường cũ trở về, nhưng không trở lại thành thị lúc trước mà đi thẳng về hướng đông. Hai giờ sau, hắn đến trước một tòa thành thị hùng vĩ.
Thành thị này đèn đóm sáng trưng, có binh sĩ canh gác, mùi máu tươi trong không khí nhạt tới mức khó mà ngửi được. So với những thành thị khác thì nơi đây quả thực là bình yên, có vẻ chưa bị Hành Thi tấn công. Nhưng Đỗ Địch An đứng bên ngoài có thể thấy một vài Hành Thi đã chết từ lâu, trên đầu có mũi tên ghim vào.
Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn một lát, sau đó lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh cứ điểm rồi lặng lẽ le tường vào.
Một Khai Hoang Giả muốn lén lút vào thành, có thể nói là việc nhỏ như con thỏ.
Vừa vào thành, Đỗ Địch An kinh ngạc khi thấy tình hình bên trong thành vô cùng náo nhiệt. Đèn đường sáng chưng khắp nơi, người đi đường qua lại liên tục, không hề có chút gì gọi là khói lửa chiến tranh, không giống các tòa thành thị mà hắn thấy trước đóc chút nào.
Hắn ẩn nấp ở chỗ, kéo một dân thường đi lạc vào hẻm,đánh bất tỉnh, sau đó lột quần áo của người đó mặc vào. Lắn đi lẫn vào trong đám người, vừa đi vừa quan sát bốn phía. Sau khi đi qua một vài con đường dọc theo bức tường thành, Đỗ Địch An phát hiện ra sự bất thường. Đó là tường thành này được xây dựng khá cao, giống như có tác dụng cách ly.
Đỗ Địch An chớp mắt, đi vào một quán rượu ở gần đấy. Nếu nói có chỗ nào thăm dò tin tức tốt nhất thìchính là quán rượu.
- Một chén.
Đỗ Địch An ngồi vào quầy bar gọi phục vụ.
- Tiểu ca, muốn uống rượu gì?
Một nử tử diễm lệ mặc bộ đồ quyến rũ cười hỏi hắn.
- Rượu đắt tiền nhất.
Đỗ Địch An nói.
- Tiểu ca thật hào phóng.
Trên mặt nữ tử nở nụ cười càng quyến rũ hơn.
- Ly này cho ngài.
Rất nhanh sau đó một ly rượu thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ sậm xinh đẹp được đưa đến trước mặt hắn,không giống rượu, đến cả ly đựng rượu cũng không phải chén gỗ.
Đỗ Địch An nhận lấy nhưng không uống, tự nhủ:
- Không tiêu tiền, đợi Hành Thi lây nhiễm tới đây, muốn tiêu cũng không còn mạng mà tiêu.
Nữ nhân quyến rũ nghe hắn nhỏ giọng “tự nhủ” thì hé miệng cười, nói:
- Tiểu ca nói đúng nha, vậy tiểu ca có muốn thêm một ly nữa?
Đỗ Địch An vốn định lôi kéo nàng ta hỏi chuyện Hành Thi, nhưng không ngờ nàng ta lại thừa dịp cháy nhà hôi của, trái lại dùng lời của mình giật dây chính mình tiêu tiền. Xem ra đối với những người này không thể quá mịt mờ, hắn nói thẳng ra:
- Ngươi không sợ Hành Thi sẽ lây nhiễm đến đây sao, ta nghe nói ở những thành thị khác bên ngoài đã có không ít người chết rồi.
Nữ nhân quyến rũ xì một tiếng, nói:
- Tiểu ca nói mấy thứ này vào buổi tối thật nhàm chán. Sao Hành Thi có thể lây nhiễm đến chỗ này của chúng ta được, chúng ta có bá tước che chở. Không phải mấy ngày trước có một nhóm Hành Thi kéo đến đã bị bắn chết ở ngoài thành rồi sao.
…………….