Chương 842 Đoá Hoa Nhỏ
Khi tới đây, Đỗ Địch An cũng thấy mấy Hành Thi bị bắn chết ở ngoài thành nên biết nàng ta nói là thật. Hắn nhìn ngó xung quanh rồi giả bộ vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Không phải có lời đồn nói là Hành Thi lây nhiễm là do bá tước cùng Tu Đạo Viện liên hợp Quân Đội chế tạo sao? Nếu vậy chúng ta tiếp tục đợi ở chỗ này không phải sẽ nguy hiểm hơn?
Nghe hắn nói vậy nữ nhân quyến rũ sợ bắn lên, vội vàng che miệng Đỗ Địch An rồi trừng mắt nhìn hắn. Nàng ta quan sát xung quanh, thấy không ai chú ý tới mới buông Đỗ Địch An ra, nhưng ánh mắt đầy sự cảnh cáo, nghiêm giọng nói:
- Đừng nói bậy nói bạ. Dám ở đây bàn tán mấy cái này, muốn quán rượu của ta sập à?
- Nguy hiểm tới tính mạng, ta cũng bất đắc dĩ.
Đỗ Địch An lập tức áy náy nói.
Hắn đã hiểu rõ rồi. Thảo nào trong quán rượu không có ai nhắc đến chuyện này. Hắn để mật thám phát tán tin tức trong thành của bá tước, lại mai danh ẩn tích như thế, hóa ra là bị phong tỏa.
Cũng khó trách, lời đồn không chỉ dừng lại vì trí giả, còn dừng lại vì cường giả.
Nữ nhân quyến rũ tức giận nhìn Đỗ Địch An, cân nhắc đến Đỗ Địch An đã tiêu không ít tiền mới thấp giọng nói:
- Chuyện này ngươi cũng đừng nói với ai, một khi bị lộ, cẩn thận phải ngồi tù! Coi như tin này là thật thì chúng ta cũng không còn đường nào có thể đi, chỉ có thể đợi ở đây. Bên ngoài thành đâu đâu cũng là Hành Thi lây nhiễm, đi ra ngoài chính là tìm chết!
- Có thể dùng tiền mời người có năng lực đến bảo vệ chúng ta đi ra ngoài không?
Đỗ Địch An lập tức hỏi.
Nữ nhân quyến rũ lắc đầu nói:
- Đừng nghĩ vậy, như ngươi nói đấy, chuyện nguy hiểm tới tính mạng, ai sẽ chịu mang theo phiền phức như chúng ta ra khỏi thành chứ? Trừ khi ngươi có hơn mười nghìn kim tệ... Tuy nhiên, nếu ngươi thật sự có nhiều như vậy thì ta khuyên ngươi nên đợi ở đây. Nếu sợ chết thì dùng số tiền này đi hối lộ người của Quân Bộ, cố gắng để được che chở tốt nhất. Còn nếu để cường giả lạ mặt dẫn đường rời khỏi thành thì ngươi sẽ bi giết trong nháy mắt, phơi xác nơi hoang dã. Đó mới là chết oan.
Đỗ Địch An thấy nàng ta có ý tốt thì gật đầu nói:
- Cảm ơn. Thêm một ly nữa, xem như mời ngươi.
- Mời ta?
Nữ nhân quyến rũ không ngờ Đỗ Địch An lại hào phóng như vậy, gương mặt liền lộ ý cười mê hoặc, nói:
- Vậy cảm ơn tiểu ca nha.
Đỗ Địch An uống hai ngụm rồi đứng dậy, rút chừng mười tờ tiền bạc từ sau lưng ra đưa cho nàng ta rồi hỏi:
- Số tiền này đủ không?
- Đương nhiên đủ rồi, còn thừa nhiều ấy.
Nữ nhân quyến rũ lập tức lấy tiền thừa dưới quầy đưa cho Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhận tiền xong cũng không cất vào túi mà rời đi luôn. Khi đi ngang qua tên to cao đang uống rượu thả ga thì cánh tay hơi run lên, tiền trong tay liền biến mất, tiền được nhét vào trong túi tên đó, đây vốn là tiền của hắn, tiền thừa tất nhiên phải trả lại cho hắn.
- Xem ra lúc trước nằm vùng ở đây lan truyền tin đồn không có hiệu quả lắm.
Đỗ Địch An rời khỏi quán rượu, thong thả đi trên thị.
- Tình hình này thì khó mà khiến thành của bá tước đại loạn được. Nếu cứ tiếp tục tình trạng như vậy, lấy mười hai bá tước thành làm căn cơ, phái binh quét sạch những thành thị khác thì không tới nửa tháng sẽ càn quét toàn bộ các thành thị, đồng thời một lần nữa khôi phục sức sống.
Tình huống như vậy là dân thường và quý tộc Nội Bích đều mong muốn nhìn thấy, nhưng không phải thứ hắn muốn nhìn thấy. Hắn muốn tranh thời gian cho mình, nhất định phải để Nội Bích tiếp tục duy trì hỗn loạn.
- Xem ra phải chuẩn bị biện pháp khác.
Hắn chớp mắt, đi một vòng quanh thành thị thám thính lực lượng canh phòng, phát hiện ra đại đa số đều là Thú Liệp Giả trấn giữ. Cứ vài trăm mét thì có một vị Giới Hạn Giả canh giữ. Còn ở bốn cửa thành còn phân công Khai Hoang Giả trấn giữ.
Với lực lượng canh phòng đơn giản như vậy một mình hắn có thể đánh bại. Nhưng hắn tin chắc ở trung tâm thành thị kiểu gì cũng có ít nhất một Khai Hoang Giả cấp quân thần trấn giữ, thậm chí là hai đến ba người. Hắn không định tiếp cận mà lặng lẽ vượt qua nơi phòng thủ yếu ớt này, cũng không trắng trợn náo loạn như đã định. Bởi vì những thủ thành này chỉ là Thú Liệp Giả, giết nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Hơn nữa khi biết được tình hình trị an ổn định thì hắn cũng biết dù chế tạo ra một hai Hành Thi Khai Hoang Giả nữa cũng khó mà kéo dài thời gian khôi phục của Nội Bích.
Hắn nhanh chóng rời đi trong đêm. Hai giờ sau hắn đã tới nơi chôn cất thần tương lúc trước, quan sát Hắc Ngục được bao quần áo che lại, thấy Hắc Ngục vẫn hoàn hảo trong bình thì thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hắn thu dọn đồ đạc rồi nhảy lên tường thành lớn.
Lúc hắn về tới núi Uto đã là đêm khuya, bầu không khí trên đỉnh núi yên tĩnh không một tiếng động, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu vào khoảng không trên quảng trường.
Đỗ Địch An từ trên trời đáp xuống, đứng trước thần điện rồi khẽ đẩy cửa bước vào. Bên trong ánh nến lay lắt làm căn phòng sáng lên, Helisha vẫn duy trì tư thế ngồi y như trước lúc Đỗ Địch An rời đi.
Nhìn biểu tình nàng ngơ ngác, Đỗ Địch An thấy áy náy. Hắn bỏ đồ trên tay xuống, đi đến chỗ nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng trò chuyện.
Hắn kể cho nàng nghe toàn bộ chuyện hắn đến Nội Bích giống như kể một chuyện hết sức bình thường. Sau đó còn giống như nhà ảo thuật biến ra một đóa hoa nhỏ màu tím, đưa lên chóp mũi nàng, cười nói:
- Ngươi thích nhất màu tím, đẹp không?
Helisha vẫn chỉ ngơ ngác ngồi đó, không trả lời.
Đỗ Địch An nhẹ nhàng cười, cài đóa hoa lên tóc nàng, sau đó lấy một chiếc gương từ bên cạnh đưa tới trước mặt nàng:
- Đẹp không?
-...
Đáp lại vẫn là sự trầm mặc như cũ.
Nhưng nụ cười của Đỗ Địch An vẫn không thay đổi. Hắn bỏ gương xuống, đi vào phòng ngủ lấy một chậu nước nóng ra. Hắn lau rửa mặt mũi tay chân, sau đó lại giặt khăn vào nước ấm, lại đưa chiếc khăn mặt ấm áp tới trước mặt nàng, cầm tay của nàng nhẹ nhàng lau chùi, lau sạch từng ngón tay trắng như ngọc. Đây là chuyện mỗi ngày hắn đều làm chưa từng gián đoạn, có lẽ đã thành thói quen.
Gần mười phút sau, hắn đã lau xong toàn bộ cơ thể nàng, đổi một bộ quần áo mới. Hắn đỡ nàng nằm xuống, xoa đôi mắt của nàng. Làm xong những thứ này, hắn quay người lại trước chậu nước rửa sạch tay, vắt khô khăn mặt, lần thứ hai quay lại đại sảnh, cởi bao quần áo trên thảm, lấy ra thần trùng cùng Hắc Ngục. Sau đó mang hai thứ này rời khỏi thần điện, đi tới phòng thí nghiệm.
Mặc dù là đêm khuya nhưng đèn đuốc trong phòng thí nghiệm vẫn sáng choang, còn có người đang bận rộn bên trong.
Thấy Đỗ Địch An bước vào cửa, ba vị luyện kim thuật sĩ sợ bắn lên, vội vàng hành lễ.
Đỗ Địch An để mấy đồ vật xuống đất, lại bảo họ đi gọi Shamenson cùng Poland.
Một lát sau, hai người ngái ngủ xuất hiện trước mặt hắn, còn ngáp cái rõ to.
- Đỗ tiên sinh, chúng ta không ngủ ngon thì ban ngày cũng không có tinh thần công tác...
Shamenson bị bắt rời giường nên rất khó chịu, vừa đi vừa nén giận lầm bầm.
- Đây là thần trùng ta đã lấy được. Ta hi vọng các ngươi dùng hiệu suất lớn nhất để chế tác thần tương.
Đỗ Địch An chỉ tay trên bàn rồi nói.
- Đừng có lười biếng, ta đã hỏi qua tiến sĩ
Rottweiler,biết rõ mỗi ngày các ngươi có thể tạo ra bao nhiêu thần tương. Hi vọng các ngươi không nên để ta dùng thủ đoạn ép buộc.
Tiến sĩ Rottweiler mà hắn nói đến chính là lão già râu bạc kia.
Nghe Đỗ Địch An nói, Poland cùng Shamenson nhất thời tỉnh cả ngủ, mở to hai mắt nhìn, giật mình nhìn thần trùng cùng Hắc Ngục trên bàn. Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà Đỗ Địch An đã lấy được.
- Ngươi đã gặp tiến sĩ Rottweiler? Hắn ở đâu?
Poland dời ánh mắt khỏi Hắc Ngục, nhìn Đỗ Địch Anhỏi.
- Giết rồi.
Đỗ Địch An thản nhiên nói, giống như hắn chỉ là bóp chết một con gà.
Vẻ mặt Poland cùng Shamenson cứng đờ, khiếp sợ nhìn hắn. Từ vẻ mặt của Đỗ Địch An, hai người biết thiếu niên này nói là thật!
- Ngươi, ngươi, thậm chí ngay cả tiến sĩ Rottweiler cũng giết!
Poland tức giận nắm chặt tay.
- Ngươi quả thực không phải người!
Shamenson không ngờ hắn còn dám nói như vậy, sợ đến mức lùi lại vài bước kéo dài khoảng cách với hắn, đồng thời nói với Đỗ Địch An:
- Đỗ tiên sinh, vì sao ngài không mang tiến sĩ Rottweiler trở về, kỹ thuật của hắn tốt hơn chúng ta rất nhiều.
- Có hai người các ngươi là đủ rồi. Trừ khi các ngươi không muốn sống, ta có thể lại đi bắt một tên khác đến thay thế.
Nghe vậy khóe miệng Shamenson hơi co quắp. Hắn không nhiều lời nữa.
………………………..