Chương 843 Người Ở Ngoài Cự Bích
Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Đỗ Địch An trở về thần điện. Hắn lấy ra thần tương tiêm cho mình hai mũi, đợi cảm giác cơ thể bành trướng nóng bỏng rồi dừng lại, lúc này hắn mới bò lên giường đi ngủ.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Đỗ Địch An rời giường đúng giờ. Vừa ăn điểm tâm vừa gọi Noyes tới hỏi tình huống Ngoại Bích.
Bây giờ Ngoại Bích đã dần an bình. Tuy Đỗ Địch An đưa ra mấy hạng mục chính sách đã từng gây nên sóng to gió lớn, nhưng bây giờ đã dần dần dẹp loạn. Thi thoảng cũng có một chút nhiễu loạn nhưng đều bị Richeliu cùng Barry xử lý. Dưới tình huống bốn thế lực lớn Sở Thẩm Phán, Quang Minh Giáo Đình, Quân Bộ, Hắc Ám Giáo Đình liên thủ với nhau khiến quý tộc Ngoại Bích chỉ có thể lựa chọn cúi đầu.
Tuy rằng quý tộc hung hăng nhưng số lượng lại nhiều, không có sự đoàn kết nên khó có thể đối kháng với bốn thế lực lớn.
Đỗ Địch An đã có thể một tay che trời, chúa tể toàn bộ Ngoại Bích. “Võ” có Quân Bộ, “Pháp” có Sở Thẩm Phán và “Tín ngưỡng” của Quang Minh Giáo Đình - ba lưỡi dao sắc bén nhất đều nằm trong tay hắn. Cho dù hắn có đổi trắng thay đen cũng là hợp pháp, không ai dám dị nghị.
- Muốn khai thác núi Uto, đồng thời đổ đầy hỏa dược thì nhanh nhất cũng cần ba ngày.
Noyes nói.
Đỗ Địch An nhíu mày, nói:
- Lâu vậy sao?
Tuy đây là công trình hùng vĩ, thời gian ba ngày hoàn thành đã phi thường hiếm thấy. Nhưng đừng quên, trong tay hắn còn có vô số lao động cùng tiền tài, có thể điều động vô số bình dân làm việc thay hắn.
- Thợ xây thành đã điều tra qua, nham thạch trong núi có cấu trúc tương đối đặc thù, muốn phá vỡ tương đối khó khăn.
Noyes cúi đầu nói.
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, ba ngày, thời gian này với hắn mà nói là hơi chậm. Tuy rằng phỏng chừng nửa tháng sau Nội Bích mới khôi phục, nhưng không có nghĩa là trong nửa tháng này Nội Bích sẽ không phái binh tiến đánh Ngoại Bích. Dù sao lần trước Hathaway mang rất nhiều Khai Hoang Giả đến tập kích, liên lụy đến thế lực ở khắp nơi, nhất định sẽ gây nên sóng to gió lớn, đủ khiến cao tầng Nội Bích chú ý tới.
- Ngươi chọn một vài người có ma ngân am hiểu về khai thác nham thạch, cùng với Thú Liệp Giả có ma ngân tương tự qua đây hiệp trợ.
Đỗ Địch An tính toán nói.
- Ta đã biết, thiếu gia.
Noyes gật đầu, nhưng trong mắt lại có một tia lo lắng, hắn nhìn ra Đỗ Địch An huy động như thế chứng tỏ nguy cơ đã lửa sém lông mày.
- Doanh trại ma dược sư gần đây sao rồi, có đồ vật gì dùng được không?
Đỗ Địch An không đợi hắn ta đi ra liền hỏi.
Noyes nói:
- Sau khi được thành lập, doanh trại ma dược sư vẫn nghiên cứu các loại dược vật, đã có bước đột phá ở phương diện chữa trị, nếu tương lai bạo phát chiến tranh…
- Độc dược thì sao?
Đỗ Địch An ngắt hắn ta, lập tức hỏi.
- Độc dược?
Noyes ngẩn ra.
Độc dược được nghiên cứu khá chậm dãi, vì sắp tới có thể sẽ chiến đấu với Nội Bích nên doanh trại ma dược sư chủ yếu nghiên cứu về mặt chữa trị…
Đỗ Địch An thở dài, tự trách mình không nhắc nhở bọn họ, hắn nói:
- Không cần nghiên cứu dược vật chữa trị nữa, lập tức ngừng, bảo họ nghiên cứu chế tạo độc dược. Loại độc có hình dạng gì cũng được, miễn khiến người khácmất năng lực tác chiến là được. Điểm mấu chốt là không có cách nào giải độc!
- À... Toàn bộ ma dược sư đều chế tạo độc dược ư?
- Đúng.
- Vậy dược vật để chữa trị…
- Khi chiến tranh tới, binh sĩ Ngoại Bích không phải đối thủ của Nội Bích. Nếu chiến trường nghiêng về một phía bị tàn sát thì dược vật để chữa trị có ích lợi gì?
Noyes giật minh nói:
- Đúng vậy. Nhưng nếu tình huống như vậy xảy ra, tại sao ngài còn để Giới Hạn giả đến khu dân nghèo, để quân đội trắng trợn trưng binh, cái này há chẳng phải là để họ tự tìm đường chết sao…
- Chịu chết không sai, nhưng không phải không công.
Đỗ Địch An thấy hắn vẫn chưa hiểu dụng ý của mình đành nói thẳng.
- Nội Bích muốn thu phục chúng ta chỉ có hai lựa chọn. Thứ nhất là phái cao thủ Khai Hoang Giả tới giết ta, chém giết thủ lĩnh, giảm thiểu thương vong của người vô tội. Thứ hai là khai chiến toàn diện, cử binh đi đánh. Mà với tình hình như vậy, nếu toàn dân Ngoại Bích là binh lính thì bọn họ phải cân nhắc một chút.
- Bọn họ là muốn thu phục chứ không phải hủy diệt Ngoại Bích.
Noyes nhất thời hiểu ra, không ngờ Đỗ Địch An lại biến những người này trở thành lợi thế chứ không phải lực lượng. Cũng đúng, số lượng binh sĩ dù nhiều hơn đi nữa cũng thể so sánh với sức mạnh chiến đấu của Nội Bích, đây là khác biệt về chất, số lượng không bù đắp được.
- Nhưng là...
Hắn nhìn về phía Đỗ Địch An.
- Hiện nay phúc lợi Quân Bộ cho trưng binh tuy cao, nhưng cũng không nhiều người đầu quân. Đến lúc đó nếu thật sự khai chiến thì những dân thường này chưa chắc đã chịu giúp chúng ta.
- Bọn họ sẽ giúp.
Đỗ Địch An ánh mắt rất bình tĩnh nói.
- Bọn họ có đầy đủ lý do để chiến đấu cho chúng ta. Mà lý do này là Nội Bích luôn nhắc nhở họ suốt ba trăm năm qua.
- Lý do gì?
- Xuất chinh giết địch, sẽ thành quý tộc!
...
...
Bốn ngày trôi qua rất nhanh.
Công việc ở núi Uto bắt đầu được tiến hành. Núi đã bị khai thác hoàn toàn, hỏa dược cực mạnh được lấp vào. Nhờ có sự phối hợp của rất nhiều Thú Liệp giả mà toàn bộ công trình chỉ mất hai ngày để hoàn thành.
Cùng lúc đó, các mỏ khoáng tại Ngoại Bích đã bị vô số thợ mỏ khai thác một cách trắng trợn.
Các tuyến đường vận tải lít nha lít nhít, toàn bộ Ngoại Bích bắt đầu tiến vào vào quá trình chuẩn bị chiến đấu.
Bốn ngày này, Đỗ Địch An vẫn ở trong thần điện luyện tập cận chiến, đồng thời suy tính thế cục trước mắt và sắp xếp tính kế. Trong khi quan sát Nội Bích, hắn cũng bắt đầu sắp xếp người thâm nhập.
Mặc dù chiến tranh có thể bạo phát bất cứ lúc nào, nhưng hắn vẫn muốn để người của mình ẩn vào Nội Bích để tính toán lâu dài.
- Đáng tiếc, thời gian quá ngắn.
- Nếu cho ta thời gian ba năm thì không cần tốn một binh một tốt cũng có thể hàng phục Nội Bích.
Đỗ Địch An thở dài. Có người ngại thời gian trôi qua chậm không dùng hết, cũng có người than không đủ thời gian.
Trên Thán Tức Chi Tường có số lượng lớn binh sĩ đi tuần tra. Cách xa nơi đây trăm dặm cũng có thể thấy khói lửa chiến tranh đang vang dội, khói bụi mù mịt khắp nơi. Thành thị đổ nát thê lương, không ít tường thành nguy nga kiên cố bị đốt cháy, bị hư hại đến khó tin, không khí ngập tràn mùi xác thối.
Những đám mây mù trên trời, gió nhẹ ấm áp thổi qua.
Toàn bộ những thay đổi ở đây cũng không ảnh hưởng đến trời cao. Ánh mặt trời lấp ló giữa những tầng mây, soi sáng nơi cao nhất của Cự Bích. Tại nơi sinh sống của ma vật này, từng con ma vật bò sát to lớn đang vồ lấy con mồi.
Phía cuối khu vực này lại có bóng dáng một nhóm người từ từ xuất hiện.
Đám người kia đứng thành một hang. Tất cả đều khoác áo khoác lớn, lưng đeo đủ kiểu vũ khí quái dị, có vũ khí như lưỡi liềm dài bốn năm mét, có vũ khí là chùy gai với vô số gai vừa nhọn vừa dài.
Bọn họ đi rất chậm nhưng bóng người thật nhanh trở nên rõ ràng. Một con ma vật lợn rừng chuyên gặm cắn Hành Thi đã phát hiện ra bóng dáng nhóm người này, lập tức tru lên vọt tới.
Nhưng nó còn chưa tới gần, đột nhiên bị bay ngược trở lại, cơ thể nặng mấy tấn nổ tanh bành giữa không trung, máu bắn tung tóe.
………………….