Chương 845 Lẻn Vào
Lựa chọn lần này thế nào?
Núi Uto, trong thần điện, Đỗ Địch An vừa khắc họa bản vẽ nỏ thủy ngân khổng lồ vừa hỏi chuyện Noyes làm.
- Bẩm thiếu gia, theo phân phó của ngài, chọn lựa đều là thích khách xếp trong năm mươi hạng đầu. Kể cả Quân Bộ và hội nghị bên kia cũng phái tổng cộng hai mươi cao thủ chuyên về ẩn núp, tùy thời đều có thể lẻn vào Nội Bích một lần nữa, hình thành mạng lưới tình báo mới.
Noyes đứng ở dưới bậc thang, thái độ cung kính.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, ngón tay hắn vung lên nét phác họa cuối cùng, sau đó buông cán bút ra nói:
- Đã chuẩn bị xong chưa?
- Bọn họ luôn đợi lệnh!
- Tốt.
Đỗ Địch An gật đầu:
- Lập tức để họ đến Nội Bích trước, lẻn vào một lần nữa, ngoài ra mỗi ngày chuẩn bị ba phần Hành Thi phấn cao cấp cho họ. Bây giờ Nội Bích đang có thi loạn, bảo họ trên đường nhớ cẩn thận.
- Ta đã chuẩn bị cho bọn họ rồi.
- Đi đi.
Noyes chắp tay cáo lui, quay người rời khỏi thần điện. Nửa giờ sau, hắn đi vào đại sảnh của một giáo đường ở ngoài núi Uto. Bên trong đại sảnh có 70 người đang đứng, khí chất khác nhau. Tuy nhiều người, nhưng trong đại sảnh lại hoàn toàn yên tĩnh.
Noyes đứng ở trên bậc thang, dò xét mọi người xung quanh, sau đó nói:
- Các vị đã nhớ nhiệm vụ rồi chứ?
- Nhớ rồi!
Mọi người đồng thanh đáp.
Noyes rất hài lòng. Hắn lấy ba bản vẽ trong túi ra, giao cho ba người đứng ở trước mặt hắn nói:
- Đây là bản đồ của Nội Bích và tuyến đường các ngươi lẻn vào. Nghị trưởng có lệnh, lập tức xuất phát!
Ba người tiếp nhận bản gật đầu.
Theo ba người dẫn đầu, mọi người rời đi trật tự. Sau khi mọi người đi hết, trong đại sảnh trống không không một bóng người.
Noyes nhìn bóng lưng bọn hắn rời đi, khẽ thở dài, tự lẩm bẩm:
- Chỉ mong các ngươi đều có thể sống sót trở về...
...
...
Sau khi bảy mươi người trong đại sảnh rời đi, họ dọc theo đường phố trùng trùng điệp điệp, di chuyển cực nhanh, trên người có huân chương Giáo Đình, người từ phía xa xa nhìn thấy liền trốn sang một bên, không dám chặn đường.
Bọn họ một đường đi tới dưới Cự Bích, có chừng mười người đang đóng ở đó, trông giữ hai khóa sắt từ trên Cự Bích rủ xuống.
Bảy mươi người đi tới chỗ này, tay ra thủ lệnh, sau đó bằng dây thừng leo lên Cự Bích.
Gần như tất cả bọn họ đều là lần đầu tiên ở trên đỉnh Cự Bích. Từ trên độ cao nghìn mét quan sát mặt đất mới phát hiện người trên mặt đất lại nhỏ bé như vậy, nhỏ bé đến không đáng kể.
- Thì ra đứng ở trên cao nhìn xuống phong cảnh lại đẹp như vậy.
- Mau nhìn đi, chỗ đó có một con ma vật đang đi săn.
- Ta nhìn thấy rồi.
Tuy bảy mươi người đều có kỷ luật, nhưng lúc này vẫn cảm thấy kích động.
- Đừng làm chậm trễ thời gian, mọi người nhớ kỹ nhiệm vụ của mình. Đội đóng quân ở chỗ này chờ, những người còn lại theo bọn ta đi xuống phía dưới.
Ba người lúc trước nhận bản vẽ của Noyes quát lên.
Bọn họ bò xuống bằng dây thừng, trực tiếp vượt qua Cự Bích đến khu vực săn thú bên ngoài.
Từ độ cao nghìn mét leo lên rồi leo xuống, không thể nghi ngờ có yêu cầu rất cao đối với tố chất tâm lý. Tuy rằng có không ít người kinh hồn bạt vía, nhưng vẫn không thể không phục tục mệnh lệnh. Sau khi mọi người ra đến ngoại thành, dưới sự hướng dẫn của ba người kia, mọi người đi dọc theo Cự Bích tiến về phía trước.
Đi được hơn mười dặm, bọn họ liền nhìn thấy hai khóa sắt từ Cự Bích buông xuống một lần nữa. Nơi này có hai người trốn trong bụi cỏ và trong đất, sau khi ra hiệu lệnh xác nhận thân phận, liền nhìn theo bọn họ bò lên Cự Bích theo khóa sắt.
Con đường lẻn vào rất đơn giản. Đầu tiên là vượt qua Cự Bích, sau đó lại từ ngoại thành vòng qua Thán Tức chi bích, rồi đến Nội Bích, lại vượt qua để đi vào.
Sau bọn họ lẻn vào Nội Bích thành công, trước mặt là một cánh đồng hoang vu, rắc Hành Thi phấn lên rồi chia thành các tiểu đội, dọc theo cánh đồng hoang vu chạy cực nhanh về phía trước giống như từng con kiến đang dò đường.
Khi nâng tầm mắt lên, bóng người của họ chạy cực tốc trên mặt đất nhìn có vẻ nhỏ bé đến mức gần như không thể nhìn thấy, mà ở phía cuối cánh đồng hoang vu, trước mặt họ có một tòa thành nguy nga hùng vĩ đang đứng lặng trên mặt đất. Trên cửa thành cắm một lá cờ xí biểu tượng kinh cức hoa màu tím. Đây là thành phố được bá tước Tử Kinh Hoa, một trong mười hai bá tước bảo hộ.
Bên trong thành là cảnh phồn hoa náo nhiệt, người đi lại trên đường giống như thoi đưa.
Bốn cửa thành Đông Tây Nam Bắc đều có cứ điểm, xây tường thành cao thêm, đề phòng nghiêm ngặt. Lúc này là ban ngày nên tất cả bốn cửa thành đều mở rộng. Ở ngoài thành thường có Hành Thi đi lang thang, chưa kịp tới gần đã bị binh sĩ ở cửa thành bắn chết từ xa.
Một đám người quần áo lam lũ đang xếp hàng ở cửa thành đợi đi vào.
- Đứng lại!
- Lệ phí vào thành mười ngân tệ!
Binh sĩ thủ thành cầm đao kiếm, thét lên với người đi đường.
- Đại nhân, trên người chúng ta không có tiền...
- Không có tiền? Cút!
- Van xin ngài, để ta vào đi, ta đã đói bụng năm ngày rồi, cầu xin ngài...
- Cút nhanh! Đừng đụng cái tay bẩn thỉu của ngươi vào ông, không ta sẽ chém đứt tay ngươi!
Binh sĩ thủ thành thô bạo túm lấy một mấy người dân chạy nạn từ trong đội ngũ ném sang một bên, chĩa kiếm vào họ dọa cho họ sợ run lẩy bẩy.
Phía sau có người nhìn không được, kêu lên:
- Muốn vào thành không phải là nộp mười đồng tệ là được sao, làm sao bây giờ lại là mười ngân tệ? Nào có lệ phí vào thành cao như thế, các ngươi là đang thu tiền quỹ đen, ta muốn tố cáo với sở thẩm phán!
- Tố cáo? Ngươi đi đi! Tuy nhiên trước giao tiền mới có thể vào thành, không có tiền thì cút cho ông!
- Ngươi!
- Hừ, ngươi cái gì mà ngươi! Trước đây mười đồng tệ là không sai. Nhưng các ngươi cũng không nhìn xem tình như bây giờ thê nào, thu của các ngươi mười ngân tệ đã xem như là ít, ngay cả mười ngân tệ cũng không có thì các ngươi còn sống để làm gì?
Thái độ binh sĩ thủ thành ngang ngược, còn trợn mắt nhìn người bất mãn kia, sát khí lạnh băng khiến những người khác muốn nói lại thôi, không dám mở miệng chuốc phiền toái cho mình.
Trong đó có vài người giao tiền xong lập tức được binh sĩ dẫn đi, nhưng cũng chỉ để họ đi vào cửa thành, ở phía sau cửa thành còn có một trạm kiểm soát nữa, mỗi người vào thành đều sẽ phải kiểm tra thân thể trong lều.
- Đại nhân, ta, ta chỉ có tám ngân tệ. Ta có tiền, ta có rất nhiều rất nhiều tiền, chỉ là lúc chạy trốn quá vội vàng nên không mang nhiều tiền như vậy ở trên người. Sau khi quân đội dẹp thi loạn, ta sẽ quay lại cho ngài mười ngân tệ vàng, ngài thấy thế nào?
- Tám đồng...
Binh sĩ thủ thành suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cho ngươi đi, ngươi ký vào giấy nợ.
- Cảm ơn, cảm ơn...
Ở nhóm người phía sau có chín người khí chất đặc biệt đang lẳng lặng đứng xếp hàng, vẻ mặt của mấy người trong đó có vài phần sốt ruột.
- Đại ca, không ngờ thần thành này chẳng những cằn cỗi, lại còn hỗn loạn như thế. Nội thành còn có thể bùng phát thi loạn, không biết Nội Bích này được quản lý thế nào. Đúng là khôi hài.
- Theo ta thì trực tiếp vào trong giết cho rồi. Đến cả một thi loạn nho nhỏ cũng không dẹp được, thật không biết nơi đây nuôi dưỡng thành những loại người nào rồi!
- Khoan hãy nói, nơi này đúng là có điểm kỳ lạ. Đây là lần đầu ta thấy nội thành bạo phát thi loạn, thật không biết xây dựng Cự Bích để làm gì.
- Mấy người các ngươi nhỏ giọng một chút, sắp tới chúng ta.
Rất nhanh sau đó, đã đến phiên chín người.
Binh sĩ thủ thành thấy người cầm đầu là lão già lọm khọm, liếc nhìn chiến đao dài gần ba mét trên lưng hắn, vẻ thô bạo trong mắt giảm đi rất nhiều, hắn nói:
- Muốn vào thành, mười ngân tệ!
Lão già lọm khọm không nói lời nào, lấy một kim tệ từ trong lòng ngực ra đưa cho hắn, nói:
- Lệ phí vào thành của chín người chúng ta, không cần thối lại.
Binh sĩ thủ thành nhìn thấy vậy, đôi mắt liền sáng lên, lập tức cười tủm tỉm nói:
- Mời ngài.
Sau khi chín người vào thành, lúc kiểm tra thân thể, lão già lọm khọm lại đưa hai kim tệ ra một lần nữa, nói:
- Để cho ta vào thành.
Sĩ quan kiểm tra lập tức nở nụ cười hiểu ý. Sau đó miễn việc cởi quần áo kiểm tra, và để chín người vào thành.
- May mà trên đường đi Lão Cửu làm thịt sĩ quan kia, nếu không ngay cả tiền vào thành chúng ta cũng không có.
- Đại ca, chúng ta trực tiếp leo tường tiến vào là được rồi, đâu cần phiền toái như vậy.
Lúc đi trên đường phố ở trong thành, một tên đại hán lầm bầm nói.
Lão già lọm khọm cũng không quay đầu lại mà nói:
- Gấp cái gì, chúng ta tốn nửa năm để đi tới nơi này, thêm chút thời gian có sao?
- Không phải vấn đề thời gian, mà là phiền phức...
Đại hán lập tức sửa lời nói.
- Chúng ta ở trong thành này mấy ngày, tìm hiểu tình huống nơi này một chút để xử lý mọi chuyện dễ hơn.
Lão già lọm khọm lạnh lùng nói:
- Các ngươi đừng gây chuyện cho ta, tuy nơi đây không có gì uy hiếp được chúng ta. Nhưng nếu bọn họ biết ý đồ của chúng ta là thi thể của nữ Chiến Thần, bọn họ có thể hủy diệt Thần Thi, đã hiểu chưa?