Chương 854 Thiếu Niên
Đỗ Địch An suy tư một lát, vẫn quyết định trước tiên truy tìm theo mùi của Hathaway, nếu như không tìm được nàng ta, lại quay trở lại tiếp tục tìm kiếm đồng đội của những kẻ công kích kia bên ngoài Cự Bích, tuy rằng như vậy sẽ chậm chễ, dễ xảy ra biến cố, những đây là cơ hội ngàn năm có một để truy sát Hathaway, hắn không muốn bỏ qua cơ hội này.
Vù!
Hắn bay theo phương hướng mùi trong không khí.
Mùi này dẫn đến ngoài Cự Bích thì dừng lại ở bốn phía xung quanh, lộ tuyến rất hỗn loạn.
Đỗ Địch An bay nửa ngày, trong lòng thở ra một hơi, từ lộ tuyến của mùi này có thể thấy rằng Hathaway không phải bị bắt đến hoang khu mà dường như du đãng ở khu vực bên ngoài Cự Bích, giống như đi tìm thứ gì đó.
Qua chục phút, Đỗ Địch An lần theo mùi hương kia bay đến một toàn kiến trúc trên không, đột nhiên đồng tử của hắn co lại, lập tức từ trên không trung đáp xuống, phủ phục ở trên đám rêu phủ kín bên trên kiến trúc, đầu hơi hướng về phía trước, chỉ thấy đằng trước là vô số kiến trúc hỗn loạn, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dạng con đường phía trước mặt, trên đường cỏ dại trải dài, che khuất tầm nhìn, tầm nhìn không được xa, nhưng đồng tử của hắn lại co chặt lại, tiến vào trạng thái bán thấu thị đồng tử, dễ dàng nhìn xuyên qua cỏ dại cùng cây nhỏ.
Trong mắt hắn, một thân hình dao động tản ra từng đợt sóng nhiệt lượng ngồi ở địa phương phía trước mười mấy dặm, bởi vì cách nhau quá xa, nhiệt lượng dao động cực kỳ mỏng manh, nhưng hắn ở trên cao có thể thấy rõ đó là một điểm đỏ cực kì nổi bật.
Hắn nghĩ một chút, thu lại hơi thở, để cho máu của bản thân chảy qua cánh tay phỉa bị đóng băng, máu từ cánh tay phải lại chảy ra, một luồng mát lạnh lan tràn toàn thân, giống như cơ thể ở trong tiết trời giá rét, lạnh đến phát run.
Hắn mím chặt môi, khiến nhiệt độ cơ thể hạ đến mức thấp nhất, sau đó chạm rãi rời khởi vị trí, vỗ cánh, bay sát mặt đất, tốc độ thật chậm, duy trì tốc độ nhanh hơn một chút so với đi bộ để tránh tạo ra gió mạnh, kinh động người kia.
Hắn không chọn đi bộ, cũng vì lo sợ đi bộ sẽ phát ra tiếng động khiến người khác chú ý.
Chầm chậm rút ngắn khoảng cách, thân ảnh phát ranhiệt lượng kia cũng dần dần rõ ràng, người kia ở tư thế nửa nằm nửa ngồi, một chân thẳng, một chân còn lại cong vòng vào bên trong, trong tay tựa dồ đang thưởng thức thứ gì đó
Tư thế ngồi này rõ ràng không giống tư thế ngồi của thiếu nữ, Đỗ Địch An ngẩn ra, đột nhiên hắn nghĩ đến một khả năng, tim đập mạnh một cái, chẳng lẽ đây là đồng đội của những kẻ tập kích kia?
Hắn lập tức dừng lại, ánh mắt quét nhanh xung quanh, nhất là trên bầu trời.
Hắn cẩn thận kiểm tra bên dưới, xung quanh không còn nguồn nhiệt khác, ở đây chỉ có một người.
Hắn khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng ngửi, trong không khí vẫn có thể ngửi được mùi của Hathaway, chứng tỏ nàng ta đã từng đi qua chỗ này, hơn nữa theo hướng mùi bay đến, cũng ở phía trước, chẳng lẽ Hathaway quen biết những kẻ tập kích kia?
Nếu như là thế, vậy tất cả những suy luận trước đó của hắn đều bị lật đổ rồi.
Hắn trầm ngâm một lúc, nhìn qua Helisha ở bên cạnh, do dự một chút, sắc mặt trầm xuống, ôm lấy nàng tiếp tục bí mật tiến về phía trước.
- Nếu như kẻ địch chỉ có một người, dựa vào lực lượng của ta và ngươi có lẽ sẽ giết được nàng, chỉ là không biết tại sao nàng ta lại đến đây, hơn nữa dường như còn tiếp xúc với người kia…..
Ánh mắt Đỗ Địch An dao động, mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng dù thế nào ít nhất địch nhân cũng không phải hai người như hắn dự đóan, mà là một người, tin tức Vương thành truyền đến, kẻ công kích đều là cao thủ nội hoang, kẻ lưu lại ở đây hơn phân nửa cũng là như vậy, bọn họ không có khả năng để một tên Khai Hoang Giả mạnh nhất ở lại đây, để một đám tiểu lâu la đi xâm nhập Vương thành.
Hai phút sau, Đỗ Địch An chậm dãi bay đến cách người này một ngàn met, ở khoảng cách này đồng tử thấu thị của hắn đã có thể nhìn rõ được cấu tạo xương cốt của đối phương, nếu như nhắm mắt cẩn thận nghe, thậm chí có thể nghe thấy tiếng ma sát chủy thủ trong tay đối phương, hắn nhìn từ xa xa, ánh mắt cũng không lộ ra chút sát ý nào, cũng không tập trung nhìn kĩ, chỉ đưa mắt nhìn qua loa.
Người này mặc một bộ áo choàng màu đen, quay lưng lại phía hắn, không nhìn ra diện mạo cùng tuổi tác.
Nhưng Đỗ Địch An cũng ngửi ra được, không khí xung quanh hắn tràn ngập mùi của Hathaway, hơn nữa còn đậm hơn so với mùi mà hắn một đường theo tới, chứng tỏ Hathaway đã từng dừng lại ở chỗ này một khoảng thời gian.
- Người này hoặc là kẻ công kích, hoặc là thế lực cấu kết với Hathaway, hai người hẹn gặp nhau ở chỗ này, khả năng thứ hai có vẻ lớn hơn.
Đỗ Địch An nhăn mày, nếu như người ngày là kẻ công kích thì có lẽ Hathaway không thể quen biết họ, như vậy hai người gặp gỡ chắc chắn sẽ xảy ra đại chiến, nhưng mà xung quanh lại không có dấu vết đánh nhau, cũng không có mùi máu mới.
Trong khi hắn đang suy nghĩ, đột nhiên có một giọng nói cực kì nhỏ vang lên:
- Nếu như không muốn đánh lén ta, vậy thì xuất hiện đi.
Lời này xuất phát ở chỗ người mặc đồ đen!
Mặt Đỗ Địch An biến sắc, nhìn trái phải, không có người nào khác, là mình đã bị phát hiện, hay là cố ý doạ dẫm mình?
Hắn nín thở, tiếp tục ẩn nấp.
- Xuât hiện đi!
Người mặc áo choàng đen quay đầu, nhìn về phía Đỗ Địch An, trong chiếc mũ màu đen rộng thùng thình lộ ra gương mặt của thiếu niên.
Trong lòng Đỗ Địch An cảm thấy không ổn, ánh mắt hắn lạnh xuống, chậm dãi từ sau kiến trúc đổ nát đi ra, không mang theo Helisha mà để nàng tiếp tục ở sau phiến đá.
- Người trong Cự Bích?
Người mặc áo choàng đen hứng thú đánh giá Đỗ Địch An.
- Người ngoài Cự Bích?
Đỗ Địch An cũng đánh giá lại, chỉ là biểu cảm lạnh lùng.
- Ngoài Cự Bích?
Người mặc đồ đen nhướng lông mày, nói:
- Làm sao ngươi biết? Có phải mấy người ở trong Cự Bích đã xảy ra chuyện gì rồi, làm sao ngươi tìm đến được đây?
Nụ cười trên mặt hắn từng chút một biến mất, ý thức được rằng đây không đơn giản chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt.
Đỗ Địch An thấy hắn không nhắc đến Helisha, trong lòng thở ra một hơi, đồng thời hỏi:
- Làm sao ngươi cảm nhận được ta?
- Ha, tuy rằng cả đoạn đường ngươi bay đến đây dao động không khí rất nhẹ, nhưng ngươi tiến lại quá gần rồi, mùi của ngươi đã khiến ngươi bị lộ.
Hắc bào thiếu niên nhàn nhạt nói:
- Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.
- Các ngươi đến từ Thần quốc hay đến từ Cự Bích khác?
Đỗ Địch An tiếp tục hỏi:
- Chắc chắn ngươi không có năng lực hành tẩu thâm uyên, dựa vào cái gì mà có thể vượt qua khu vực thâm uyên?
- Vấn để của ngươi thật nhiều.