← Quay lại trang sách

Chương 922 Trúng Độc

Đêm đó sau khi Đỗ Địch An dùng qua món ăn, dưới sự khuyên bảo của Noyes vẫn quyết định nghỉ ngơi một chút. Trước lúc ngủ, hắn theo thói quen uống một bình nhỏ rượu đế nóng, cảm giác toàn thân ấm áp, hàn ý ở cánh tay phải cũng tản đi rất nhiều, lúc này mới ôm Helisha cùng ngủ.

Mỹ nhân như ngọc nằm trong ngực, Đỗ Địch An chỉ nhẹ nhàng ôm thân thể của nàng, không có nửa phần tà niệm, cũng không phải hắn không có cảm giác đối với Helisha, mà là không đành lòng khinh nhờn.

Từ từ ý thức Đỗ Địch An trở nên mơ hồ, tựa hồ loáng thoáng nhìn thấy Helisha nằm trong lồng ngực ngồi dậy, mà chính mình cũng ngồi dậy, chẳng biết lúc nào chung quanh bọn họ đã biến thành một mảnh trời đất ngập tràn băng tuyết, sau đó hắn nhìn thấy Helisha dùng tay đẽo băng, đúc một mảnh hàng rào vây quanh bọn họ ở bên trong, gió tuyết nhất thời bị ngăn cản, hắn ngồi dưới đất, si ngốc nhìn nàng, hồi lâu, hồi lâu...

Mãi đến khi dưới bụng truyền đến một hồi đau đớn, đột nhiên Đỗ Địch An thức tỉnh, mở hai mắt ra. Phòng ngủ đèn vẫn sáng, mặc dù thời điểm hắn ngủ cũng thắp sáng, tầm mắt siêu rộng khiến hắn nhìn rõ tất cả sự vật trong phòng, trừ mình ra, trong phòng ngủ cũng không có người, hắn thở phào nhẹ nhõm, từ từ đưa tay nâng thân thể lên, cảm giác đau nhức ở bụng chậm rãi chuyển thành quặn đau, hắn lúc này mới phát hiện, trên lưng mình đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Hơi thở hắn hổn hển, cảm giác miệng lưỡi khô ráo, muốn uống nước, nhưng thân thể của hắn đã bại liệt, đau đến mức không dụng lực được.

- Đến, người đến!

Đỗ Địch An hít sâu một hơi, nỗ lực hét lớn. Qua rồi mấy phút đồng hồ ngoài phòng ngủ mới truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, mấy thị nữ hoang mang hoảng loạn vùng chạy vào, nhìn thấy Đỗ Địch An trên giường ngủ đầu đầy đổ mồ hôi, sắc mặt đỏ đậm, sợ bắn lên, cuống quít nói:

- Đại, đại nhân, ngài thế nào rồi?

- Kêu, kêu Noyes lại đây.

Đỗ Địch An thở hổn hển nói rằng. Mấy thị nữ nghe vậy liền vội vàng xoay người chạy đi, một người trong đó lưu lại trong phòng ngủ chăm nom cho Đỗ Địch An, nàng thấy sắc mặt Đỗ Địch An tỏ rõ vẻ yếu ớt trắng bệch, không khỏi cẩn thận hỏi:

- Đại nhân, ta có thể giúp ngài cái gì không?

- Nước.

Đỗ Địch An miễn cưỡng phun ra một chữ. Hắn cảm giác hô hấp càng ngày càng trầm trọng, đau đớn ở bụng lan tràn đến ngực, toàn bộ trái tim tựa hồ cũng đang vặn vẹo co giật, hơn nữa lúc này đau đớn tác động đến thần kinh của hắn, thậm chí hắn cảm thấy đầu cũng đau đớn. Thị nữ nghe vậy vội vã lấy cái chén rót nước cho Đỗ Địch An, đưa đến trước mặt hắn.

Đỗ Địch An vừa muốn tiếp nhận, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, bàn tay vung lên, ném cái chén xuống đất, cũng may thảm trong phòng ngủ rất dày, cái chén không vỡ ra, nhưng nước đã đổ hết ra ngoài.

Thị nữ sợ bắn lên, cuống quít quỳ xuống:

- Tỳ nữ đáng chết, tỳ nữ đáng chết, cầu xin đại nhân tha mạng...

Đỗ Địch An thở hổn hển, nghe được âm thanh nàng xin tha càng cảm thấy phiền lòng, nhưng hắn đã không có khí lực mở miệng quát bảo ngưng lại, chỉ mặc cho nàng quỳ, hắn hơi cụp mí mắt xuống, chỉ còn lại một tia tầm nhìn nhìn về phía trước, tầm mắt có chút mơ hồ, hắn cảm giác đầu óc cũng có chút chậm chạp đi rồi, đây là cảm giác bên bờ vực sinh tử hắn đã nhiều lần trải qua khiến hắn có sức đề kháng khá mạnh đối với loại trạng thái khó chịu này.

Hắn miễn cưỡng ngưng tụ tinh thần, suy nghĩ nguyên nhân tại sao phát sinh tình huống này, đồng thời lẳng lặng đợi Noyes đến. Chừng mười phút sau, Noyes với vẻ mặt vội vã vùng chạy tới, trên người vẫn mặc áo ngủ như cũ, nhìn thấy Đỗ Địch An lập tức hỏi:

- Thiếu gia, ngài làm sao rồi, tại sao sắc mặt đỏ như thế?

Noyes nhìn thấy mặt Đỗ Địch An đỏ đậm, giật nảy cả mình, hoảng hốt hỏi:

- Ta, khả năng trúng độc rồi.

Đỗ Địch An miễn cưỡng mở miệng:

- Đi tìm thầy thuốc lại đây, thuận tiện chuẩn bị con nhộng sinh mệnh (hình dạng chắc giống viên thuốc) kĩ càng.

Trong lòng Noyes thất kinh, sinh mệnh bao con nhộng là hắn tới Nội Bích mới biết, đây là thuốc quý nhất nhất vương thất, nói là thần dược cứu mạng cũng không quá đáng, trên căn bản chỉ cần còn có một hơi thở cũng có thể cứu sống, bất quá tổng cộng chỉ có hai viên, hơn nữa phương pháp phối chế đã thất truyền, không nghĩ tới Đỗ Địch An lại dự định sử dụng lúc này, có thể thấy được tình trạng của hắn đã kém đến mức ngàn cân treo sợi tóc. Hắn lập tức xoay người, lớn tiếng kêu thủ vệ đến. Đỗ Địch An cảm giác yết hầu tựa hồ muốn làm nứt ra, hắn nỗ lực nói:

- Cho ta nước.

Noyes lập tức xoay người, mang tới hai cái chén, trước tiên đổ ra một chén, uống hai ngụm, tỉ mỉ thưởng thức, một lát sau mới rót một chén khác, đưa tới trước mặt Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An hơi giơ tay, nhưng không nhấc không lên lực, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho Noyes. Trong lòng Noyes thất kinh, không nghĩ tới Đỗ Địch An trúng độc nghiêm trọng tới mức độ này, trong lòng hắn có chút căng thẳng, phải biết hắn là người kiểm độc cho Đỗ Địch An, chuyện này khó tránh khỏi tội.

Lo lắng mặc kệ lo lắng, nhưng hắn càng sợ Đỗ Địch An có chuyện, vậy thì tất cả đều xong. Hắn đỡ Đỗ Địch An lên, đút nước cho hắn uống. Một lát sau, mấy bác sĩ cùng một đoàn hộ vệ đã đến, cùng đi còn có Kacheek, Jinny, Saul, tất cả đều nghe thấy được tin tức, ngoài ra còn có mấy vị nội vụ đại thần phụ trách bên trongvương thất, cũng đều đã quy hàng Đỗ Địch An từ lâu.

- Đều đi ra ngoài đi, bác sĩ lưu lại.

Đỗ Địch An đề khí nói. Mấy người Kacheek cùng Jinny, Saul hai mặt nhìn nhau, còn muốn hỏi nữa nhưng vẫn nhịn xuống, chậm rãi thối lui. Mấy bác sĩ tiến lên chẩn đoán bệnhcho Đỗ Địch An, Noyes giữ sinh mệnh con nhộng đứng ở bên cạnh chờ đợi, nếu như Đỗ Địch An sắp không xong, hắnsẽ ngay lập tức sẽ đưa sinh mệnh con nhộng trong hộp cho hắn.

- Đại nhân, ngài trúng độc rồi.

Vừa nhìn thân thể Đỗ Địch An, bác sĩ đã kinh hô. Mấy người khác vừa nhìn, bụng Đỗ Địch An sưng lên từng khối từng khối bướu thịt, cực kỳ xấu xí, hơn nữa ở ngực mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc. Một bác sĩ khác lập tức mở ra hòm y dược, lấy ra một chiếc lọ từ bên trong, đổ bột phấn lên bang gạc, sau đó lấy đao nhỏ quay về Đỗ Địch An nói:

- Đại nhân, muốn tiến một bước kiểm tra cần phải lấy máu, ngài xem?

- Chuẩn.

Đỗ Địch An phun ra một chữ. Vị bác sĩ này khẽ gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị, tiến lên cắt bướu thịt trên bụng Đỗ Địch An ra, dán bang gạc dính bột phấn lên, một lát sau lại gỡ băng gạc xuống, chỉ thấy trên băng gạc màu sắc đen kịt, toả ra mùi tanh tưởi.

- Quả nhiên là trúng độc rồi.

Một bác sĩ bên cạnh khẽ hít một hơi:

- Độc thật là lợi hại!

Sắc mặt Noyes khó coi, quay sang mấy bác sĩ hỏi:

- Đây là độc gì, có thể trị hết không?

Mấy bác sĩ liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn Đỗ Địch An một chút, nói:

- Cái này cần tiến hành một bước xét nghiệm, trước tiên ta phối hợp cho đại nhân kháng dược giải độc, ngoài ra còn cần rất nhiều máu, hi vọng đại nhân ngài có thể chịu đựng!

Đỗ Địch An nghĩ thầm nếu như không chịu nổi chẳng phải sẽ chết sao, đương nhiên phải chịu đựng.

- Đi chuẩn bị đi.

Đỗ Địch An nói rằng. Mấy bác sĩ thấy hắn phê chuẩn liền dồn dập lĩnh mệnh, xoay người rời đi.

Đỗ Địch An nhìn Noyes một chút, cái nhìn này khiến hồn Noyes như muốn bay ra ngoài, cuống quít nói:

- Thiếu gia, tất cả mọi thứ ngài ăn ta đều nghiệm qua, tuyệt đối không có độc, nếu như có độc, ta cũng trúng rồi, ta tuyệt không lừa dối ngươi...