← Quay lại trang sách

Chương 923 Thử Độc

Đỗ Địch An chăm chú nhìn hắn một lúc rồi chậm rãi mở miệng nói:

- Ta chưa bao giờ hoài nghi ngươi, ai cũng có khả năng phản bội ta, nhưng ngươi sẽ không.

Noyes choáng váng, nhất thời cảm thấy cảm động khó có thể nói, viền mắt hắn hơi ửng hồng, nói:

- Thiếu gia, ngài thật sự tin tưởng ta sao?

- Đương nhiên, không phải vậy làm sao ta dám giao tính mạng của ta ở trong tay ngươi.

Thanh âm Đỗ Địch An yếu ớt, nhưng rất chăm chú, hắn tựa hồ đã chậm rãi thích ứng cảm giác đau nhức trong người, đã không còn khó chịu như lúc trước nữa rồi:

- Suy nghĩ một chút, người muốn ám sát ta đếm không xuể, có người đầu độc, độc này hoặc là thân thể ngươi đã miễn dịch rồi, hoặc là, ta đã ăn phải đồ vật mà ngươi không ăn.

Noyes thấy ánh mắt Đỗ Địch An chăm chú, tựa hồ thật sự không có hoài nghi hắn, trong lòng cảm động, sau đó hắn cũng không khỏi nghĩ đến việc kỳ lạ này, hắn suy nghĩ mộtchút nói:

- Nếu như có độc ta đã nếm thử, độc này mãnh liệt như thế, coi như ta miễn dịch rồi, cũng không thể không phát hiệnmột điểm dị thường nào, có thể thiếu gia ngài ăn thứ mà ta chưa từng ăn hay không...?

Đỗ Địch An cũng cảm thấykhả năng này rất lớn, trong mắt hắn lộ ra vẻ trầm tư. Hắn rất cẩn thận, phàm là đồ vật đã ăn, tất cả đều để Noyes ăn trước, thậm chí ngay cả nước uống cũng bị Noyes kiểm nghiệm qua... Đột nhiên ánh mắt của hắn hơi động, quay đầu nhìn về bình rượu nhỏ trên bàn đọc sách ở phía trước. Rượu đế, hắn không để Noyes kiểm nghiệm.

- Rượu kia, ngươi đến uống xem.

Đỗ Địch An nói. Noyes ngẩn ra, nhất thời tỉnh ngộ lại, hắn biết Đỗ Địch An thích uống rượu, rượu này nguyên bản hắn cũng muốn thử nghiệm cho Đỗ Địch An, nhưng rượu nàythực sự quá nồng nặc, so với tất cả loại rượu hắn từng uống qua đều nồng hơn, mùi vị đó có thể nói là gay mũi rồi, lấy sự nhẫn nại của hắn cũng cảm giác thấy hơi không chịu nổi, vì vậy nên không thử nghiệm. Nghĩ đến điểm này, hắn lập tức tiến lên, mở bình rượu ra, nhìn thấy bên trong còn có nửa bình, lúc này ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Chất lỏng lạnh lẽo xuyên qua yết hầu, mang đến một luồng cảm giác thiêu đốt khiến hắn mắc nghẹn, nước mắt suýt chút nữa chảy xuống, hắn không nghĩ ra tại sao Đỗ Địch An thích uống loại rượu mãnh liệt như vậy, rượu vang chẳng phải còn mỹ vị hơn loại này gấp trăm lần sao?

Đỗ Địch An nhìn hắn tỏ rõ vẻ khó chịu, một đại nam nhân mà nước mắt tựa hồ cũng sắp chảy ra, trong lòng không khỏi cảm thấy một tia buồn cười, nhưng hắn cũng biết, vị giác của Noyes giống với vị giác của người phương Tây, không quen uống rượu đế cũng là bình thường, cũng giống như hắn cảm thấy rượu vang rất khó uống vậy. Noyes nỗ lực thích ứng cảm giác khó chịu mà rượu đế mang đến, đồng thời đánh giá thân thể của mình, chăm chú cảm thụ, sau một chốc, kích thích của rượu dần dần biến mất, hắn cảm thấy thân thể cũng không có dị trạng gì.

- Thiếu gia, rượu này tựa hồ không có độc.

Noyes nói.

Đỗ Địch An đáp:

- Không vội, ta uống xong đến hiện tại mới phát độc, cần một quãng thời gian.

Noyes kêu lên một tiếng, xoay người trở về trước mặt Đỗ Địch An.

Vốn Đỗ Địch An định lẳng lặng đợi thân thể của hắn liệu có xuất hiện phản ứng trúng độc hay không, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến, tin tức chính mình trúng độc hẳn là đã truyền ra rồi, rất có khả năng người hạ độc mình đã biết tin tức, nhất định phải mau chóng xác nhận trong rượu này có độc hay không, như vậy thì hắn mới có phương hướng để lần theo.

- Gọi một thị nữ lại đây.

Trong mắt Đỗ Địch An loé ra vẻ lạnh lùng.

Noyes ngẩn người không rõ, nhưng vẫn ra ngoài gọi một thị nữ đi vào. Có thể người khuôn mặt thị nữ này rất thanh tú, vóc người thướt tha, trên mặt mang theo vẻ ngây ngô thiếu nữ, thẹn thùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng Đỗ Địch An, trên mặt có mấy phần lo sợ tái mét, phàm là người ở vương cung đều biết quá trình Đỗ Địch An ngồi trên vươngvị, mà sự tình này được lưu truyền đến mức càng ngày càng hung tàn, làm cho ấn tượng về Đỗ Địch An ở trong lòng những người hầu này không khác nào tuyệt thế Ma thần.

- Rượu trong bình kia, cho nàng uống một chút.

Đỗ Địch An nói.

Noyes ngây người, hơi giật mình:

- Thiếu gia, chuyện này...

- Ngươi tên là gì?

Đỗ Địch An không để ý đến hắn, mà quay sang thị nữ hỏi.

- Bẩm đại nhân, ta tên Aina.

Thị nữ cúi đầu càng ngày càng thấp hơn rồi.

Đỗ Địch An hỏi:

- Trong nhà của ngươi có người nào?

Trong lòng thị nữ mờ mịt, nhưng vẫn là thành thật trả lời,

- Bẩm đại nhân, nhà ta ngoại trừ cha mẹ ta, còn có một đệ đệ, ở khu học may Ciel.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, trong mắt có sự lãnh khốc,

- Uống rượu kia, cha mẹ ngươi sẽ chuyển tới sinh hoạt ở đặc khu, vương thất sẽ phân phối cho bọn họ một nơi ở, đệ đệ ngươi cũng sẽ được đưa đến đặc khu đọc sách, tất cả học phí sẽ do vương thất gánh chịu.

Noyes kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn thị nữ tên gọi Aina này một chút, phát hiện cô gái này tựa hồ bị điều kiện phong phú mà Đỗ Địch An đưa ra làm cho kinh ngạc đến ngây người rồi, tựa hồ cảm thấy sự tình tốt như vậy có chút không chân thực, vẻ mặt ngây thơ kia khiến hắn cảm thấy một tia nhói lòng, trong lòng hắn chỉ có thể thở dài, hắn đã biết ý nghĩ của Đỗ Địch An, cô gái này chỉ là người bình thường, nếu như uống độc tửu như vậy tất nhiên sẽ lập tức bị độc chết, như vậy liền có thể lập tức xác nhận độc ở trong rượu này.

Chỉ là, cô gái này cũng không biết chuyện, nàng không biết điều kiện mà Đỗ Địch An đưa ra chính là để mua mạng của nàng. Đây là một hồi giao dịch bất bình đẳng, mà một phương yếu hơn lại không tư cách bàn điều kiện. Mạnh được yếu thua, vận mệnh bất công, vào lúc này hắn đã cảm nhận được sâu sắc rồi, hắn chỉ cảm thấy sinh mệnh thật sự bất đắc dĩ, cùng thương tiếc đối với người thị nữ này, nhưng vẻn vẹn cũng chỉ là thương tiếc, bởi vì hắn cũng đã từng là người yếu, biết tất cả đều là quy luật thế giới này, vui mừng chính là bây giờ hắn đã đứng ở một phương mạnh mẽ rồi.

Đỗ Địch An tất nhiên không biết hành động này để trong lòng Noyes sinh ra rất nhiều cảm khái, nhưng hắn biết chắc chắn Noyes sẽ cảm thấy có chút tàn nhẫn, đây là việc mà hắn bắt buộc phải thích ứng, vì lẽ đó hắn không lảng tránh.

- Uống đi.

Đỗ Địch An nói với Aina.

Aina nhìn rượu trên bàn, nàng nhìn thấy Đỗ Địch An thường thường uống rượu, cũng biết rượu là gì, thời điểm nàng được tuyển nhập vương thất làm thị nữ, nàng đã biết ở trong tửu quán, các nam nhân thường thường dùng rượu để lừa gạt nữ nhân lên trên giường, cho nên hiện tại mặt nàng hơi đỏ, nhịp tim đập cũng nhanh hơn, không biết sau khi uống xong mình sẽ bị đối xử thế nào, lẽ nào sẽ trở thành Vương phi?

Trong lòng nàng cũng có ảo tưởng giống như bao thiếu nữ khác, có một tia chờ mong nhỏ nhỏ, cũng có chút thấp thỏm, nhưng vẫn làm theo lời Đỗ Địch An nói, cầm lấy rượu trên bàn, lại phát hiện bình rượu đã hết rồi. Nàng quay đầu nhìn Đỗ Địch An, vẻ mặt vô tội.

Đỗ Địch An nhìn bình rượu trên không trung một chút, tức giận nhìn Noyes, sau đó quay sang Aina nói:

- Dốc thẳng bình lên, hẳn là còn có một hai giọt.

Gò má Aina ửng đỏ, dốc bình lên, ngay trước mặt Đỗ Địch An cùng Noyes ngậm miệng bình, liếm vài giọt rượu bên trong, hành động này làm cho nàng cảm thấy mình không thục nữ, vì vậy mặt rất đỏ. Rất nhanh, một mùi rượu nồng nặc làm cho nàng có cảm giác say, ý thức dần dần mơ hồ, thân thể tựa hồ toả ra nhiệt lượng.

"Đây chính là cảm giác uống rượu sao?"

Trong lòng nàng nghĩ như vậy, sau đó trước mắt liền biến thành một màu đen, triệt để không biết gì nữa.