← Quay lại trang sách

Chương 925 Thất Bại

Noyes ngượng ngùng nở nụ cười, nhưng trong lòng nghĩ, chúng ta thật cũng không kém kẻ xấu bao nhiêu.

- Cô gái này tên gì, trước tiên thu xếp cho người nhà của nàng, bồi thường theo lời ta nói.

Đỗ Địch An chỉ vào thi thể trên đất nói. Noyes cúi đầu đồngý một tiếng, nhìn gò má thị nữ Aina sưng mục nát, thầm cười khổ, hắn không tin lấy trí nhớ của Đỗ Địch An, vừa mới nghe qua tên sẽ quên ngay, trừ phi là Đỗ Địch An căn bảnkhông để người này ở trong lòng, hoàn toàn không dùng đầu óc để ghi nhớ.

Lãnh huyết, hắn nghĩ tới hai từ này, nhưng lại tự hỏi, coi như hắn ghi nhớ tên của nàng rồi thì lại làm sao? Người đã chết, nhớ kỹ thì có vẻ hữu ái hơn một chút sao? Hắn chỉ có thể thở dài, ngồi xổm xuống ôm lấy thi thể Aina, nhìn da dẻ toàn thân nàng đã mục nát, lúc này mới qua chốc lát, độc tố đã khiến một thiếu nữ xinh đẹp biến thành dáng dấp người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy rồi, có thể thấy được loại kịch độc này khủng bố!

Bầu trời sáng sủa, ánh bình minh vừa ló rạng. Kế vị đại điển trước vương cung từ từ kéo màn che, các quý tộc bá tước dẫn đầu, lục tục tiếnvào hội trường, đám thủ vệ quần áo khôi giáp màu bạc, chỉnh tề xếp hàng, khí thế cuồn cuộn, tất cả đều tiến hành đâu vào đấy, mà ở bên ngoài hội trường đại điển, lượng lớn quần chúng đến đây vây xem, chiêm ngưỡng thời khắc khó gặp này.

Tất cả quan chức cùng quý tộc vào chỗ do Saul tiến lên sắp đặt. Sau khi lời dạo đầu kết thúc, Đỗ Địch An khoác vương bào, cầm quyền trượng trong tay, lộ diện trước bậc thang trên cùng trên đài cao ở vương cung, nói xong lời kịch Saul đã sớm viết từ trước liền phản hồi vương cung, còn chuyện sau đó bàn giao cho Saul toàn quyền chủ trì, Noyes làm trợ thủ phối hợp với hắn.

- Đây chính Đỗ Địch An kia sao?

- Không nghĩ tới còn trẻ như vậy, so với lời đồn đại còn nhỏ tuổi hơn a!

- Nhìn qua cũng chỉ hai mươi tuổi đi!

- Tuổi tác của Ulita điện hạ tựa hồ không chênh lệch với hắn bao nhiêu, không nghĩ tới hôm nay một người trên trời, một kẻ dưới đất, thật đáng tiếc!

- Xuỵt, nhỏ giọng một chút, đừng để cho người khác nghe thấy, nếu như truyền tới tai người khác, hừ, ngươi không biết kết cục của Hi Minh sao?

Các quý tộc trước Hội trường nghị luận sôi nổi, tâm tìnhphức tạp. Sau đó Saul thao thao bất tuyệt, bọn họ cũng không có tâm tư nghe. Đỗ Địch An trở lại trong thư phòng, bên ngoài vang lên tiếng chuông cùng tiếng nhạc kế điển lay động, cách một cái cửa sổ lại có cảm giác rầu rĩ, hắn biết buổi lễ này sẽ kéo dài đến tối, đồng thời ba ngày sau, toàn bộ vương thành đều sẽ tổ chức nghi thức cuồng hoan, hắn không có nhiều thời gian để tiêu hao vào những việc như vậy, mặc kệ hắn không có mặt sẽ cho người khác cảm thấy hắn rất kiêu ngạo, hắn cũng không them để ý tới.

- Còn có mấy chục cuốn, chỉ mong sẽ không để cho ta thất vọng!

Đỗ Địch An nhìn đống thư tịch chồng chất trước mặt, trong lòng có chút căng thẳng, thậm chí hắn cảm thấy những thư tịch này quá thiếu, nếu như có thể nhiều gấp đôi thì tốt rồi. Hắn tĩnh tâm lật xem, tỉ mỉ nghiền ngẫm đọc. Thời điểm loáng cái đã qua năm ngày.

Kế vị đại điển đã kết thúc từ lâu, vương thành lại lâm vào yên bình, mà ở vương cung, mấy ngày liên tục Đỗ Địch An đều ở trong thư phòng, chỉ trong đêm kết thúc đại điển, mấy người đại thần trong vương cung cùng quý tộc mới nhìn thấy hắn, sau hắn liền giấu mình trong thư phòng nghiên cứu thư tịch. Năm ngày đi qua, hắn đã xem xong toàn bộ mấy chục quyển sách còn lại rồi, trong khoảng thời gian này, độc tố trong cơ thể của hắn cũng đã bị thân thể tiêu hóa hoàn toàn, thậm chí năng lực thích ứng của hắn so với thuốc kháng độc tố của các thầy thuốc còn hữu hiệu hơn.

- Thất bại, thất bại, tất cả đều thất bại...

Đỗ Địch An vùi đầu trong thư phòng, đtóc tai lộn xộn, nhìn hơn 200 quyển sách xếp cao chồng chất trước mặt, tròng mắt dại ra, hơn 200 quyển sách này, ghi chép mọi mặt nghiên cứu liên quan tới hành thi, trong đó có gần một nửa bộ phận làghi chép làm sao để trị liệu nhân loại hành thi hóa, khôi phục nguyên dạng, thí nghiệm này ngoại trừ hắn quan tâm, phòngng hiên cứu ma vật đồng dạng cũng rất quan tâm.

Hơn 200 năm qua có lượng lớn nhóm tiến sĩ nghiên cứu thí nghiệmnày, nhưng tất cả đều thất bại! Có thí nghiệm bỏ đi linh hồn kết tinh bên trong, cũng có thí nghiệm dùng bộ óc người thay.

Có thí nghiệm nhốt hành thi lại quan sát sinh hoạt chính mình hằng ngày, có dùng máu tươi của người thân thay cho hành thi. Đủ loại phương pháp khác nhau, trong đó thậm chí có chút phương pháp khiến hắn cảm thấy hoàn toàn là thủ đoạn mê tín dị đoan, không có khoa học, nhưng những tiến sĩ này đều đã vận dụng, phương pháp hắn có thể nghĩ đến, hầu như đều đã dùng hết rồi. Mà kết quả vẫn là thất bại.

Kết luận như vậy khiến hắn khó có thể tiếp thu. Lẽ nào bị Thi độc cảm hoá là thật sự đã chết rồi sao? Nếu chết rồi, tại sao còn có thể sống dậy cắn người? Nếu như không chết, tại sao không thể để cho trí nhớ của nàng khôi phục?

- Thiếu gia...

Noyes ở bên ngoài phòng kêu lên, chuẩn bị đẩy cửa vào. Đột nhiên Đỗ Địch An gầm lên dữ dội:

- Cút!

Tay vừa đặt lên cửa, Noyes đã sợ bắn lên, hắn chưa từng thấy Đỗ Địch An rống to với hắn như thế bao giờ chớ nói chi là phẫn nộ như vậy, hắn hơi thay đổi sắc mặt, lo âu liếc mắt nhìn vào bên trong, từ khe cửa ngờ ngợ có thể nhìn thấy Đỗ Địch An ngồi ở trên bàn sách, quay lưng trước cửa phòng, không biết đang suy nghĩ gì. Hắn do dự một chút, vẫn xoay người chậm rãi thối lui, giữ ngoài cửa cách đó không xa.

Một lần này chính là bảy ngày. Thời gian bảy ngày đối với cư dânbên trong vương thành mà nói đặc biệt nhanh, nhưng đối với Noyes mà nói lại giống như cả năm trời, bởi vì Đỗ Địch An một mạch chưa từng đi ra khỏi cửa phòng ngủ, ròng rã bảy ngày, không ăn không uống, thời điểm hắn chuẩn bị đi vào đưa cơm cũng bị Đỗ Địch An rống lên lần thứ hai.

- Thiếu gia như thế rồi?

Kacheek chạy vào vương cung, tỏ vẻ kinh ngạc hỏi, hắn nghe nói Đỗ Địch An đã nhốt mình ở thư phòng bảy ngày không ăn không uống, lập tức bỏ công việc trong tay nhanh chóng chạy tới. Noyes liếc mắt nhìn hắn thở dài đáp:

- Hẳn là có quan hệ với Helisha.

- Là nàng?

Kacheek nghi hoặc.

- Thiếu gia đã thu hồi không ít tư liệu thí nghiệm liên quan tới hành thi tại phòng nghiên cứu ma vật, tựa hồ đã xem xong tất cả rồi, phỏng chừng là không tìm được đáp án từ bên trong cho nên không thể nào tiếp thu được.

Noyes thở dài nói.

Kacheek hơi run, trợn to hai mắt:

- Lẽ nào thật sự không có cách nào?

- Phỏng chừng rất khó.

Noyes thấp giọng nói. Kacheek kinh ngạc nhìn vào trong phòng:

- Vậy hắn còn không phải sẽ phát điên?

- Hắn đã bảy ngày không ăn đồ ăn rồi, ta lo lắng hắn khôngchịu đựng nổi.

Noyes lo lắng nói:

- Trước đó hắn trúng độc, thân thể còn chưa khôi phục.

Kacheek khẽ lắc đầu:

- Ăn uống trái lại là việc nhỏ, chỉ sợ hắn nghĩ không thông.

Noyes liếc mắt nhìn hắn nói:

- Nếu không ngươi đi tới khuyên nhủ?

- Khuyên như thế nào?

Kacheek lườm hắn một cái:

- Chẳng lẽ ngươi không biết nữ nhân này ở trong lòng hắn trọng yếu cỡ nào? Bình thường ngươi thấy hắn đã từng cười qua với ngươi chưa?Không có chứ!

Noyes thở dài nói:

- Ta từ Long tộc hỏi thăm được rồi, Helisha bởi vì cứu thiếu gia mới rơi vào trạng thái như vậy, đối với thiếu gia mà nói, nàng chính là quan trọng nhất.

- Ai, đây là thế đạo gì, người tốt thường đoản mệnh.

Kacheek có chút bất đắc dĩ nói.