← Quay lại trang sách

Chương 926 Chuyển Biến

Chỉ mong thiếu gia có thể nghĩ thông suốt, sinh ly tử biệt tuy là bi thống lớn nhất nhân gian, nhưng người người đều phải trải qua, nhân sinh khó tránh khỏi sẽ có khuyết điểm, có việc không thể làm gì khác, nhưng sinh hoạt sẽ không vì vậy đình chỉ, hi vọng hắn sẽ không tiếp tục chán chường như vậy.

Ánh mắt Noyes u buồn, thấp giọng nói.

Kacheek gật đầu:

- Trong ngục giam khổ sở như vậy cũng không thể đánh gục hắn, hắn hẳn là sẽ không bị việc này đánh bại.

Noyes cay đắng nói:

- Đối với người có ý chí bạc nhược mà nói sẽ rất dễ dàng bị áp lực bên ngoài đánh đổ, nhưng người ý chí kiên định như thiếu gia, giết không chết hắn sẽ chỉ làm hắn càng mạnh mẽ hơn, có thể hủy diệt hắn, cũng chỉ có chính hắn mà thôi.

Kacheek hơi trầm mặc, nhìn cửa phòng đóng chặt, không nói tiếng nào. Trong phòng, Helisha lẳng lặng ngồi ở trên ghế, trên tấm thảm trước mặt nàng là một bóng người có mái tóc luộm thuộm, chân gác lên thảm, chính là Đỗ Địch An.

Bảy ngày ngắn ngủ, ria mép hắn đã mọc tua tủa, có vẻ hơi tang thương, trong ánh mắt của hắn mang theo vài phần ưu thương, hắn ngẩng đầu nhìn Helisha trước mặt, hắn đưa tay đặt lên trên đầu gối của nàng, cảm thụ đầu gối bóng loáng nhưng lạnh lẽo, trong lòng có một tia đau đớn.

Tuy rằng hắn không có ôm hy vọng quá lớn có thể từ thí nghiệm của phòng nghiên cứu ma vật tìm được phương pháp trị liệu hành thi, dù sao nếu như phương pháp đó có ở đây thì phòng nghiên cứu ma vật đã sớm sử dụng rồi, đây tuyệt đối là chuyện tốt đối với nhân loại, trăm lợi mà không có một hại, nhưng phòng nghiên cứu ma vật cũng không có sử dụng, vì vậy hắn đã sớm nắm chắc trong lòng.

Thế nhưng, hắn vẫn như cũ giấu cất giấu một tia hi vọng, cho rằng mặc dù không có phương pháp trị liệu, chí ít cũng có thể từ đó tìm được phương hướng để phát triển thêm, hoặc là có thể tìm ra phương pháp của chính mình.

Thế nhưng, tất cả đều không có. Tất cả thí nghiệm, cuối cùng toàn bộ đều là thất bại. Hơn nữa những thí nghiệm này rất hoàn chỉnh, mặc dù là để hắn tới làm cũng rất khó có thể làm được tốt hơn.

Thật sự không có hi vọng sao?

Hắn nhìn nàng, trong lòng tự hỏi chính mình. Mặc kệ việc hắn không muốn suy nghĩ, không muốn thừa nhận, nhưng một tia lý trí còn sót lại trong lòng hắn lại nói cho hắn biết, giới hạn sống và chết xa xôi bực nào, là việc không thể đảo ngược cỡ nào!

Mặc dù là thời đại trước cũng không thể mua được tính mạng của mình từ trong tay Tử thần! Hắn hiểu rõ tình huống của Helisha hơn bất cứ người nào, nhưng hắn không muốn suy nghĩ, không muốn tin tưởng, trong lòng hắn vẫn luôn biết, hắn thậm chí thống hận chính mình đã biết quá nhiều, nếu như có thể giống như người của thời đại này, ngu muội một chút, mê tín một chút thì còn có thể tiếp tục ôm ấp hi vọng.

Nếu như có thể làm cho nàng sống lại, hắn tình nguyện tin tưởng có thần. Thậm chí sẵn sàng cầu nguyện với thần. Những tư liệu thí nghiệm này của phòng nghiên cứu Ma vật đã khiến hắn phải thừa nhận hiện thực rồi. Thật sự không thể thay đổi nữa sao? Hắn nghĩ tới thời điểm lần đầu gặp mặt nàng, dáng dấp cô bé yếu ớt, nụ cười đẹp đẽ, thời điểm lần sau gặp lại nàng đã là thánh nữ cao quý lãnh diễm, còn có thời điểm trong hang bang ở giữa hoang khu sát cánh giúp đỡ lẫn nhau, nếu như có thể nghịch chuyển thời gian, hắn hy vọng có thể lại trở lại thời điểm ở giữa khối băng kia nhường nào, đó là kí ức ấm áp nhất của hắn!

Nhưng mà thời gian sẽ không nghịch chuyển, cũng giống như người chết không thể sống lại vậy. Những thứ này đều không thể đảo ngược, chỉ có thể dựa vào chính mình thích ứng. Nhưng phải thích ứng việc mất đi người mình yêu thương nhất là một chuyện thống khổ dường nào?

Trong khoảng thời gian thích ứng này, thời gian sẽ không gia tốc, vẫn trôi qua chầm chậm như cũ, tựa hồ tất cả không quan hệ gì với nó. Đỗ Địch An ngước nhìn dung nhan của nàng, gương mặt mỹ lệ giống như đóng băng vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, khiến hắn cảm giác rất muốn khóc, nhưng cũng không khóc nổi, tựa hồ tất cả nước mắt đã khô cạn từ lâu. Ánh mắt của hắn chậm rãi trở nên trống rỗng, dựa sát lên đầu gối, tựa đầu vào long nàng. Cũng không biết qua bao lâu, hắn cảm giác được trên đầu có một bàn tay mềm mại ôn nhu vuốt ve, nghịch ngợm mái tóc của này, cảm giác thoải mái này khiến hắn say mê, không muốn mở mắt ra, sau đó hắn nghe được tiếng nói dịu dàng từ trên đỉnh đầu truyền tới:

- Trên đất lạnh, đứng lên đi.

m thanh quen thuộc này, khẩu khí quen thuộc này, trong lòng hắn run rẩy, từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng nhìn thấy Helisha vẫn như cũ duy trì dáng dấp lúc trước, lại nhìn bàn tay của nàng, vẫn như cũ là tư thế buông xuống hai bên, Tựa hồ tất cả đều là ảo giác. Sau đó hắn nhìn thấy trước mắt có chút mơ hồ, giơ tay gạt một cái, trên mặt hắn ẩm ướt, tất cả đều là nước mắt.

Hắn nở một nụ cười, bỗng nhiên hắn ôm lấy hai chân của nàng gào khóc, giống như hài tử ủy khuất khóc thành tiếng. Hắn khóc thương tâm như vậy, khàn cả giọng, hắn không khỏi nghĩ đến, có phải nàng nhìn thấy bộ dạng của mình thương tâm như vậy cho nên vào trong giấc mơ để an ủi mình hay không? Ý tưởng này khiến hắn lệ như suối trào, hắn ngẩng đầu lên nhìn Helisha, vẫn như khuôn mặt lạnh lùng trước sau không đổi kia, không có một tia biến hóa, cũng không bao giờ có thể trở lại như lúc ban đầu. Hồi lâu, hồi lâu.

Đỗ Địch An từ từ bình tĩnh lại, hắn từ trên mặt đất chậm rãi bò lên, ngồi bên cạnh Helisha, nhìn quanh toàn bộ gian phòng trống rỗng, trang sức trong này cực kỳ xa hoa, hắn nhìn một lát, bỗng nhiên nghĩ đến, nhân loại thế giới này có thể tiến hóa đến cấp độ Khai Hoang Giả, hoàn toàn đánh vỡ rồi nhận thức của nhân loại thời đại trước, vậy tại sao mình còn phải để ý tới những cái được gọi là "Lý trí thế giới quan" của thời đại trước đây?

Cái gì gọi là lý trí? Không có tình cảm chính là lý trí sao? Hay là phán đoán theo nhận thức cơ bản về thế giới quan mới là lý trí? Nếu là như vậy, hành thi còn có thể tồn tại, những kẻ xâm lấn từ ngoài vũ trụ cũng xuất hiện, vậy tại sao mình còn phải theo thế giới quan của nhân loại trên địa cầu để phán đoán?

Nghĩ tới đây, trong mắt vốn không có sức sống của hắn dần dần toả ra hào quang, hắn nghĩ tới chính mình trước đây đã từng nói với Richelieu, không ai có thể chứng minh thần tồn tại, cũng không ai có thể phủ nhận được thần tồn tại! Ở thế giới này, nếu như nói cho bọn họ biết có máy bay, sẽ không có ai tin tưởng, khoa học kỹ thuật đã đánh vỡ thế giới quan vốn có, đã như vậy, khiến cho khoa học kỹ thuật phát triển đến tầng thứ cao hơn, tại sao không thể để cho người chết phục sinh? Hắn càng nghĩ càng thấy có lý, đồng thời cảm giác được một luồng động lực cực lớn tỏa sáng trong người, có kích động muốn làm một việc gì đó lớn lao ngay lập tức, hắn quay sang Helisha ở bên người, dùng sức nói:

- Coi như tất cả thí nghiệm của mọi người đều là thất bại, ta cũng nhất định sẽ thành công! Ta nhất định sẽ đưa ngươi trở về!

Helisha yên tĩnh không nói. Đỗ Địch An chăm chú nhìn nàng một lúc, đứng lên, đẩy hết tư liệu thí nghiệm trên bàn ra, ánh mắt quét qua, nhìn thấy hai người Noyes cùng Kacheek ngoài cửa, giờ khắc này hai người vẫn đang nhỏ giọng giao lưu, âm thanh tuy nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể nghe được rất rõ ràng, hắn nói:

- Hai người các ngươi, vào đi.