Chương 929 Ngôn Ngữ Thần Bí
Saul choáng váng, hơi há mồm, rồi lại nhìn xuống, hắn vốn muốn nói làm như vậy là vi phạm luật pháp thần quốc rồi, nhưng nghĩ tới thiếu niên trước mặt này bản thân đã là một kẻ soán nghịch, luật pháp thần quốc ở trước mặt hắn từ lâu không đáng giá một đồng. Ánh mắt Đô Địch An rơi vào thần quan, thần quan này hoàn toàn khác với trong ấn tượng của hắn, bên ngoài vừa không có hoa văn trang trí, cũng không phải hình chữ nhật giống như quan tài bình thường, trái lại là một viên cầu kim loại to lớn, mặt ngoài bóng loáng dị thường, không có một hạt bụi nhỏ, trong con ngươi hắn ẩn hiện hào quang màu vàng óng, kích hoạt năng lực thị giác, trong nháy mắt xuyên thấu vỏ ngoài vật thể, rất nhanh đã nhìn thấy một mảnh kết cấu kim loại hình lưới vẩn đục, trải rộng toàn bộ khối cầu kim loại.
Lúc hắn muốn quan sát sâu hơn nữa, nhưng chỉ nhìn thấy một mảnh hào quang màu đỏ sậm vẩn đục, trừ cái này ra cũng không nhìn
thấy vật gì khác.
- Lại không thể hoàn toàn nhìn xuyên vào trong?
Trong lòng Đỗ Địch An kinh dị, đây là hắn lần đầu gặp phải tình huống này, trước đây nguyên nhân hắn không thể nhìn xuyên, chủ yếu là do khoảng cách quá xa, hoặc là độ dày loại vật chất này quá lớn, nhưng khối kim loại hình cầu này rất lớn, không có khả năng tất cả bên trong đều là vật chất kim loại, vẫn cần phải bỏ ra một khoảng trống để cất thi thể mà chút khoảng cách này, không có đạo lý hắn không
nhìn xuyên qua được.
Hắn cảm giác thấy năng lực nhìn xuyên của mình giống như bị tầng hào quang màu đỏ sậm kia chặn lại rồi, không biết cái này làm bằng vật liệu gì, lại có thể ngăn cản thị giác xuyên thấu. Bất quá nói đến thị giác xuyên thấu, phụ thuộc rất nhiều vào ánh sáng, hắn suy đoán bên trong hẳn là có vật liệu cực kì tối ưu.
Hắn đứng dậy, đi vòng quanh khối cầu kim loại, cẩn thận đưa tay sờ sờ, cảm giác lạnh lẽo, hắn gõ gõ, áp tại lên trên, từng trận hồi âm truyền đến nói rõ bên trong là không gian trống. Rất nhanh, hắn nhìn thấy ở vị trí giữa khối cầu có một đường kim loại bé nhỏ, So với sợi tóc còn phải tinh tế hơn, đây giống là hai nửa hình tròn kim loại hình cầu ghép với nhau.
- Vật này mở như thế nào?
- Trong long Đô Địch An kỳ quái, đưa tay sờ sờ vị trí dây nhỏ, lẽ nào là dùng lực đẩy ra?
Ca....
Ngay thời điểm ngón tay hắn xoa xoa khe hở nhỏ như sợi tóc, bỗng nhiên kim loại hình cầu truyền đến một tiếng vang nhỏ, Đỗ Địch An giật mình, ngón tay thu về nhanh như chớp, đồng thời lùi về sau vài bước, kéo dài khoảng cách, nhưng sau một khắc, hắn nhìn thấy kim loại hình cầu nứt ra, một tấm kim loại nhô ra khỏi khối cầu kim loại.
- Cái này khiến Đỗ Địch An hơi kinh ngạc, riêng thiết kế khối kim loại cầu này đã có vẻ công nghệ rất cao, hơn nữa tấm kim loại nhô ra
ngoài này rất giống với màn hình thủy tinh, khiến hắn nghĩ đến đầu tiên chính là dùng vân tay để mở. Hắn chậm rãi tới gần, đưa tay chạm lên trên màn ảnh.
Màn ảnh bỗng nhiên sáng lên, toả ra trước ánh sáng màu lam nhu hòa, cùng lúc đó, từ bên trong truyền ra một ngôn ngữ cổ quái, nói một hồi, chờ sau khi kết thúc, ở giữa màn ảnh truyền đến hai tiếng tích tích. Đỗ Địch An nghe được ngôn ngữ quái lạ này, lông mày bốc lên, ngônngữ này cực kì lạ lẫm, hắn chưa từng nghe qua, không phải tiếng Anh, cũng không phải ngôn ngữ thế giới hiện đại, ở thời đại trước hắn biết rõ ngôn ngữ của những cường quốc, cũng không có cái nào giống như vậy.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến lại lịch chiến thần bộ tộc, họ giống như đột nhiên xuất hiện giải cứu nhân loại, tranh đấu với người ngoài hành
tinh xâm lấn Địa cầu, đồng thời chiến thắng và kiến tạo Cự Bích, che chở nhân loại may mắn còn sống sót. Trừ cái này ra, tựa hồ không hề ghi chép bọn họ đến từ nơi nào. Mà ngôn ngữ trong quan tài lưu giữ thi thể của họ này cũng không thuộcvề các quốc gia trên Địa cầu, chí ít là hắn chưa từng nghe nói tới.
Chẳng lẽ là chiến thần bộ tộc này cũng là người ngoài hành tinh đến từ thiên ngoại? Nghĩ tới đây cái, trong lòng hắn có chút khó mà tin nổi, cảm thấy khá giống, nhưng lại giải thích không thông, trước khi hắn ngủ say, các quốc gia Địa cầu phải đối mặt với sinh vật thiên ngoại xâm lấn, các quốc gia không thể không ở kiến tạo chỗ che chở mỗi ở thành thị, mà hắn cũng vì vậy mà bị phụ thân đưa vào kho tủ lạnh an nghỉ, chẳng lẽ nói, khoảng thời gian hắn trong kho tủ lạnh này, thời điểm nhân loại chiến đấu với người ngoài hành tinh, lại có một nhóm người ngoài hành tinh khác đi tới Địa cầu?
Hơn nữa còn là chiến thần bộ tộc trước mắt này? Nếu là như vậy, tại sao chiến thần bộ tộc này phải giúp đỡ nhân loại chiến đấu với nhóm người ngoài hành tinh thứ nhất? Đỗ Địch An cảm thấy lượng tin tức này quá lớn, bất quá dưới tình huống chiến thần bộ tộc cũng
là người ngoài hành tinh, như thực sự khiến hắn nghĩ không ra, vì sao hai nhóm người ngoài hành tinh này lại đi tới Địa cầu trong thời gian ngắn như vậy, phải biết thời đại trước nhiều năm phát triển như vậy, vẫn một mạch thăm dò vũ trụ, tìm sinh vật ở ngoài trái đất,
nhưng đều không có tin tức, bây giờ lại liên tiếp xuất hiện hai nhóm người ngoài hành tinh đi tới Địa cầu, hoàn toàn không hợp lý.
Coi như loại trùng hợp này xảy ra, giả thiết hai nhóm người ngoài hành tinh đối chiến lẫn nhau là bởi vì bọn họ là kẻ thù, hoặc là đến từ tinh hệ tương đồng, như vậy thì tại sao chiến thần bộ tộc thì lại kiến tạo Cự Bích, giám hộ nhân loại? Đỗ Địch An không tin dưới tình huống nhân loại bị người ngoài hành tinh xâm lấn, còn có thể kết thành liên minh với người ngoài hành tinh khác, đạt thành quan hệ hữu hảo.
Bất quá, trong óc đám nguyên thủ quốc gia thời đại trước kia suy nghĩ cái gì, hắn cũng không thể nào dự đoán, cũng không cách nào từ góc độ của mình để phỏng đoán, nói không chừng cũng khả năng là chiến thần bộ tộc liên hợp với nhân loại đối kháng nhóm người ngoài hành tinh đầu tiên, dù sao kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, nếu như từ điểm ấy mà nói vẫn còn có thể hiểu được. Bất quá, Đỗ Địch An cảm thấy tất cả những suy đoán này hoàn toàn đều là mình suy nghĩ quá nhiều rồi. Không thể nào chỉ bằng vào một thứ ngôn ngữ không biết trên thần quan đã kết luận được chiến thần bộ tộc là người ngoài hành tinh.
- Vật này mở như thế nào đây?
Đỗ Địch An nhìn màn ảnh toả ra vầng sáng màu lam nhạt, bên trên không có bất kỳ hình chiếu nào, cũng không có văn tự, hắn đưa tay Sờ sờ lần thứ hai, bên trên lại phát sinh ngôn ngữ lúc trước, hơn nữa còn hoàn toàn lặp lại. Đỗ Địch An rơivào trầm tư. Trong đại điện, mấy người Kacheek cùng Saul, Noyes lại bị âm thanh phát sinh bên trong thần quan trướcmặt dọa cho phát sợ, tất cả đều lui về phía sau, giữa sánh chỉ còn lại thần quan to lớn cùng Đỗ Địch An đứng trước thần quan trầm tư.
- Chiến, chiến thần nói chuyện rồi!