Chương 930 Mở
Sắc mặt Saul trắng bệch, có kích động muốn quỳ xuống, ở trong tín ngưỡng của hắn, chiến thần còn muốn làm người ta kính nể hơn cả thần linh của Tu Đạo Viện, riêng việc kiến tạo Cự Bích, che chở cho bọn họ mấy trăm năm, đã đáng được hưởng kính ý lớn nhất từ bọn họ, hơn nữa hắn kính nể xuất phát từ nội tâm, từ nhỏ đến lớn tất cả câu chuyện lịch sử, không cái nào không miêu tả Sylvia chiến thần mạnh mẽ và vĩ đại.
Nếu để cho nàng biết hiện tại mình nương nhờ nghịch tặc, có thể giết chết mình tại chỗ hay không? Trong lòng hắn lo lắng, run lẩy bẩy.
Mấy người Noyes cùngKacheek cũng tỏ ra căng thẳng, không dám thở mạnh, cảm giác áp lực to lớn, coi như là Bích Chủ đứng trước mặt bọnhọ, bọn họ cũng sẽ không e ngại như thế, dù sao bọn họ sớm đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng Sylvia lại khác, mặc dù bọn họ sinh ra ở Ngoại Bích cũng biết Sylvia là nhân vật vĩ đại cỡ nào, nói nàng là mẫu thân của tất cả mọi người Nội Bích cũng không quá đáng.
Đỗ Địch An hồn nhiên không chú ý tới phản ứng của những người chung quanh, trong lòng hắn đang suy nghĩ làm như nào để mở ra
thần quan này:
- Khẳng định có phương pháp mở ra vật này, bằng không, những kẻ xâm lấn kia sẽ không thể tin tưởng vật này chính là thần quan, dù sao bọn họ từng một lần ăn thiệt thòi của Ulita, trải qua lần đó, lần thứ hai nhất định phải tận mắt nhìn thấy bản thân Sylvia mới có thể tin tưởng.
- Trước mắt đến xem, màn hình này hẳn là một thứ để nhận dạng, có lẽ không phải dùng vân tay hay trong mắt để nhận biết, có thể là thứ khác, chẳng lẽ kẻ xâm lấn biết được dùng vật gì để nhận dạng sao? Nhưng thi thể của bọn họ đều tìm được rồi, không có vật gì đặc
biệt, mà vật trọng yếu như vậy, bọn họ cũng không thể giấu ở một nơi khác được.
- Trừ phi là bọn họ dựa vào màn lực mở ra, nhưng mà...
Đô Địch An nhìn khối cầu kim loại liền thành một khối trướcmặt, dựa vào man lực mở ra, có thể phá vỡ khối cầu hay không? Hắn đưa tay tìm thấy khe hở, cảm giác được một trậnmát mẻ, suy nghĩ một chút, hắn quay đầu kêu lên:
- Noyes.
Gọi xong hắn mới phát hiện những người khác trong đại điện đều đã sợ lùi hết vào góc đại điện rồi.
Noyes nghe được Đỗ Địch An gọi mình, yết hầu xéo động đậy, đánh bạo tiến lên đáp:
- Thiếu gia.
- Ngươi lưu lại, trước tiên để những người khác lui ra.
Đỗ Địch An nói. Noyes thở phào nhẹ nhõm, bảo Saul cùngnhững người khác thối lui. Chờ bên trong điện chỉ còn dư lại Noyes cùng Đỗ Địch An, Đỗ Địch An bảo hắn đem Thú Ma khí mang tới.
Sau khi chiến đao tới tay, Đỗ Địch An đâm mũi đao vào khe hở nhỏ, thủ cạy ra. Đúng lúc này, lam quang trên màn ảnh lần thứ hai phát sinh âm thanh ngôn ngữ CỔ quái kia, sau khi nói xong, lam quang trên màn ảnh chuyển động, từ bên trong bắn ra một đạo ánh sáng đỏ nhạt chiếu lên tấm thảm phóa trước. Đỗ Địch An hơi run, liếc mắt nhìn chum ti sáng chiếu lên tấm thảm, lại nhìn kim loại cầu, chờ một lát, chùm sáng vẫn không bị thu hồi, hắn suy nghĩ một chút, quay sang Noyes nói:
- Kêu người hầu lại đây.
- Được.
Rất nhanh, một thanh niên trẻ tuổi đi vào trong phòng, sắc mặt căng thẳng. Đỗ Địch An bảo hắn đứng ở giữa chum tia sáng đỏ này. Thanh niên theo lời hắn đi qua. Lúc này, Đỗ Địch An nhìn thấy trên màn ảnh xuất hiện hình ảnh thân thể thanh niên kia, nhưng mà là đường nét tạo thành đường viền, hình chiếu này chuyển động trên màn ảnh chốc lát, sauđó tối sầm lại. Đỗ Địch An nhìn thấy chùm sáng thu về, suy đoán đây là hệ thống nhận dạng, bất quá hiển nhiên là thất bại.
Trong lòng hắn tiếc nuối, chỉ có thể tiếp tục dùng mũi đao đâm vào trong khe hở, chuẩn bị cạy ra. Lúc này lam quang trên màn ảnh bỗng nhiên biến mất, xuất hiện một mảnh hồng mang, nhìn qua giống như cảnh cáo, sau một khắc, quả cầu kim loại phát ra một chum tia sáng màu đỏ quét qua chung quanh. Thời điểm quét đến người thanh niên kia, chùm sáng màu đỏ bỗng nhiên giống như thực chất hóa vậy, vèo vùng một tiếng, một đạo laser xuyên thủng thân thể người thanh niên. Con ngươi Đỗ Địch An Có rụt lại, muốn tránh né nhưng đã không kịp. Chùm sáng màu đỏ chuyểnđông đảo qua thân thể của hắn, chiến đao trong tay hắn trong nháy mắt hòa tan, tiến vào ma thân theo bản năng, chuẩn bị tránh né, nhưng sau một khắc, chùm sáng màu đỏ chiếu rọi trên người hắn bỗng nhiên biến ảo, biến thành
màu xanh lục.
Ngay thời điểm Đỗ Địch An sửng sốt, ca một tiếng, quả cầu chậm rãi mở ra. Đỗ Địch An trợn to hai mắt, cực kì kinh ngạc. Việc có thể khiến hắn khiếp sợ cũng không nhiều, nhưng lần này hắn hoàn toàn bị dọa sợ rồi. Thời điểm hắn vẫn còn sững sờ, quả cầu kim loại từ từ mở ra, bên trong tràn ngập sương trắng lạnh toát, sương trắng tràn ra đại điện khiến cho chén trà trên bàn gần đó đông cứng lại, nước trà trong ly cũng ngưng kết thành bằng trong nháy mắt, Dưới thời tiết nóng bức như vậy mà nơi này lại giống như tiến vào mùa đông, Đỗ Địch An cảm giác thấy hàn ý trên cánh tay phải rục rịch, tựa hồ là bị kích thích, hắn lập tức che tay phải lại, sắc mặt khó coi, lui ra khỏi đại điện.
Tuy rằng hắn rất hiếu kỳ, muốn nhìn bên trong quan tài là thứ gì, nhưng hắn không dám tiếp tục đứng ở bên trong, hàn ý trong cơ thể hắn hiện nay bị nhốt ở cánh tay phải, hắn không dám để cho nó tiếp tục khuếch tán, một khi nó tiến vào thân thể, hắn sẽ đi theo gót chân của Long mẫu. Noyes hỗ trợ Đô Địch An lui ra ngoài, Đỗ Địch An nói với hắn:
- Mau gọi người lại đây xua tan hàn khí.
Noyes biết Đỗ Địch An sợ lạnh, lập tức đáp ứng, xoay người chạy đi. Không bao lâu, dưới sự giúp đỡ của lượng lớn người hầu, hàn khí bị xua tan, Đỗ Địch An lập tức nhảy vào bên trong điện, nhất thời nhìn thấy một cảnh tượng chấn động, bên trong kim loại cầu có một nữ nhân to lớn, trần như nhộng, da thịt trơn bóng mượt mà, lấy tỉ lệ vóc người mà nói, tuy rằng to lớn, nhưng tỉ lệ lại hoàn mỹ, da thịt toàn thân lập loè ánh sáng lộng lẫy, làm người chú ý đầu tiên chính là mặt của nàng, đó là một khuôn mặt ngủ say, hoàn mỹ không một chút tì vết, đẹp đến nỗi khiến người say mê, rơi vào trong đó.
Dù là lấy định lực của Đỗ Địch An, nhìn thấy khuôn mặt này cũng hơi ngây dại. Tuy rằng hắn đã xem qua khuôn mặt này vài lần, biết
nàng là Sylvia nữ thần, nhưng cảm thụ khi nhìn thấy ngoài đời cùng nhìn trên giấy hoàn toàn khác nhau, dừng như có một sức hấp dẫn kì lạ. Bất quá rất nhanh sự mê hoặc này đã bị phá vỡ, Đỗ Địch An nhìn thấy nửa người dưới của nàng, nhất thời cảm thấy dạ dày lăn lộn, CÓ cảm giác buồn nôn khó có thể hình dung được, đây là một đoàn tứ chi vặn vẹo hiến cho người buồn nôn, So sánh với nửa người trên hoàn mỹ không tì vết, thực sự là một nửa như thần, một nửa như ma.