← Quay lại trang sách

Chương 937 Ly Biệt

Nói đến Herta, lúc Đỗ Địch An thu huynh muội bọn họ bên người, nguyên nhân lớn nhất vẫn là do mái tóc xanh của Herta hấp dẫn hắn, màu sắc như vậy là lần thứ nhất hắn nhìn thấy trong Cự Bích, bởi vậy có chút tò mò về thân phận của Herta, nhưng trong hai năm này hắn đã xem đủ tất cả tư liệu tuyệt mật, cũng không tìm thấy sự tình gì liên quan tới mái tóc màu xanh, theo hắn suy đoán, hơn nửa là không giống với suy đoán của mình, mái tóc xanh của nàng hẳn là đột biến gien mà thôi, cũng không phải là đến từ gia tộc có bối cảnh, hoặc là huyết thống đặc thù gì.

Mặc dù biết điểm này, nhưng dù sao cũng đã mang bọn họ về rồi, Đỗ Địch An cũng không từ bỏ, vẫn giữ bọn họ ở bên người bồi dưỡng, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng không phải chính hắn cũng còn nhỏ sao? điều này cũng mang ý nghĩa tương lai hắn còn dài đằng đẵng, chờ thời điểm hắn hơn ba mươi tuổi, hai huynh muội này hẳn cũng đã trưởng thành rồi, khi đó sẽ trở thành hai đại lợi khí trong tay hắn!

Bất quá, tương lai biến hóa ai cũng không nói chắc được, thế sự khó liệu, có thể trong quá trình huynh muội bọn họ trưởng thành, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trên đường chết trẻ cũng có thể. Mặc kệ thế nào, Đỗ Địch An đã gieo xuống hạt giống, nếu có thể nẩy mầm nở hoa, tất nhiên là tốt nhất.

- Thiếu gia, ngươi phải đi?

Migcan thân mặc ngân giáp nhận được tin tức, vừa vào đại điện đã vội quay sang Đỗ Địch An hỏi. Ở bên cạnh hắn là Rage, bây giờ cũng đã trở thành một thanh niên tuấn lãng.

Đỗ Địch An ngồi ở vương tọa, ánh mắt đảo qua thân thể từng người Migcan, Rage cùng Kacheek, nhất thời trong lòng cảm khái vô hạn, thậm chí có một tia thương cảm, ngoại trừ Helisha, những người trước mắt đều là bạn từ thời thiếu niên của hắn, tuy rằng trong đó từng có người phản bội, nhưng nhiều hơn là sự ấm áp, tuy rằng trái tim của hắn từ lâu đã lạnh lẽo, nhưng tình cảm đối với họ vẫn không đổi. Cũng vì như thế, từ lâu hắn đã chuẩn bị kĩ càng đường lui cho bọn họ.

- Không sai, ta muốn dẫn Helisha rời đi một thời gian, đến Thần Quốc.

Đỗ Địch An nói rằng. Migcan thấy hắn thừa nhận, càng thêm lo lắng, nói:

- Muốn đi sớm như vậy? Tên Bích chủ Aristotle còn chưa trở lại đây, coi như trở về rồi, tất cả chúng ta liều mạng, không tin không giết chết được hắn!

- Ngươi không được lỗ mãng như vậy.

Đỗ Địch An thở dài:

- Tuy rằng các ngươi bây giờ đều là Khai Hoang Giả, nhưng chút thực lực này ở trước mặt Vực Sâu không tính là gì, sau khi ta rời đi, tốt nhất các ngươi vẫn nên khiêm tốn một chút, gặp phải chuyện phải nhẫn nại, chỉ có biết nhẫn nại rồi, lần sau ra quyền sẽ mạnh mẽ hơn gấp bội, biết chưa?

Migcan vung tay lên, nói:

- Ta mặc kệ, ngươi muốn đi đâu, ta sẽ đi đấy!

Mấy người Kacheek cùng nicotin, Jinny liếc mắt nhìn hắn, bình thường thái độ Migcan đối với Đỗ Địch An rất ít khi tức giận, thời điểm hai năm trước Đỗ Địch An mang Migcan cùng Rage tới vương cung, bọn họ đã theo mấy người Kacheek tôn xưng Đỗ Địch An làm thiếu gia, chưa bao giờ làm trái ý Đỗ Địch An, nhưng lần này bọn họ đều muốn ủng hộ Migcan.

- Thiếu gia, lão hủ cũng đồng ý thề chết theo ngài.

Nicotin lập tức tỏ thái độ, nói xong lén lút liếc mắt nhìn Đỗ Địch An, hắn nói lời này trong lòng vẫn hơi căng thẳng, hắn biết dù sao mình không phải Migcan, không phải bạn tốt từ nhỏ đi theo Đỗ Địch An đồng thời trải qua hoạn nạn sinh tử, Migcan có thể chọc giận Đỗ Địch An mà không bị giết, nhưng hắn thì không hẳn. Đỗ Địch An nhìn thấy dáng vẻ khéo đưa đẩy của kẻ già đời này, trong lòng lại có chút buồn cười, cũng có chút thương cảm, nói:

- Đường xa Thần Quốc xa xôi, lại cực kỳ hung hiểm, các ngươi theo ở bên cạnh ta sẽ trở thành trói buộc!

Migcan hơi cắn răng, nắm chặt nắm đấm, nói:

- Nếu nguy hiểm như vậy, tại sao ngươi còn muốn đi? Ta nghe nói muốn đến Thần Quốc, nhất định phải đạt đến cấp bậc Vực Sâu Hành Tẩu giả, ngươi hiện tại chỉ là Chúa Tể, ngươi đi chẳng phải là chịu chết uổng?

- Ta tự có biện pháp của ta.

Đỗ Địch An nói rằng, biện pháp này hắn không định nói cho bọn họ biết, để tránh khỏi bọn họ làm việc mạo muội. Migcan tỏ rõ vẻ bực bội, viền mắt tựa hồ có một tia ửng hồng. Đỗ Địch An nhìn thấy hắn biểu lộ chân tình, trong lòng có chút ấm áp, thái độ hơi hơi mềm mại rất nhiều, an ủi:

- Các ngươi cũng không cần thương cảm quá mức, ta nói qua với Noyes rồi, lần này sẽ không đi quá lâu, chờ thời điểm ta có năng lực tọa trấn tòa Cự Bích này, tự nhiên sẽ trở về, đừng quên tương lai nếu có thể, ta còn muốn dẫn dắt các ngươi chinh chiến với Thần Quốc đây!

Migcan hừ một tiếng, quay đầu đi, không muốn nói gì nữa. Những người khác nhìn thấy vẻ mặt hắn nổi giận, đều cảm giác buồn cười, nghĩ thầm tên này bình thường nói rất nhiều, tính khí rất lớn, không nghĩ tới hiện tại lại giống như tiểu hài tử vậy. Nghĩ tới đây, mọi người lại nghĩ đến tuổi tác của hắn xấp xỉ Đỗ Địch An, trong lòng không khỏi có mấy phần kính nể.

- Sau khi ta rời đi, vương cung do Saul quản lý, ta đã an bài thân phận mới cho các ngươi rồi, cuộc sống mới, các ngươi lẫn nhau sẽ không biết được đối phương là ai, các ngươi cũng không cần nỗ lực tìm đối phương, để tránh khỏi một người có chuyện, tất cả những người còn lại đều bị liên lụy.

Đỗ Địch An nói:

- Tên Bích Chủ Aristotle kia sau khi trở lại, tất nhiên sẽ quét sạch vương cung, tra rõ vương thành, gia tộc cùng thế lực có quan hệ tới ta dĩ vãng đều sẽ bị càn quét, bất kể là ai xảy ra chuyện, bị tìm thấy, những người khác cũng không thể ra tay, điểm này phải nhớ kỹ!

Nói tới chỗ này, vẻ mặt hắn nghiêm khắc hơn mấy phần, trong mắt loé ra một tia lạnh lùng. Mọi người nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, cúi đầu im lặng không lên tiếng. Migcan nhìn Đỗ Địch An một chút, hơi quyệt miệng, cũng không nói gì nữa. Đỗ Địch An tiếp tục nói:

- Các ngươi cũng đừng nản chí, ta chuẩn bị không ít thần tương cho mỗi người các ngươi, đủ khiến các ngươi trưởng thành đến Nội Hoang đỉnh cao, phương pháp trở thành Chúa Tể là thần hóa truyền kỳ ma ngân, ta đã không có cách nào tìm kiếm cho các ngươi rồi, các ngươi sau này phải dựa vào chính mình, hi vọng khi ta trở về, còn có thể gặp lại được các ngươi lần thứ hai, cũng hy vọng có thể nhìn thấy các ngươi hoàn toàn thay đổi.

Mọi người nhìn Đỗ Địch An, trong mắt tràn ngập vẻ không nỡ. Migcan nắm chặt tay, cắn răng, viền mắt đã ướt át.

Rage thở dài trong lòng, vỗ bờ vai của hắn, không nói gì.

Noyes sớm biết Đỗ Địch An phải rời đi, trong lòng đã chậm rãi tiếp thu kết quả này, tâm tình chập chờn không quá to lớn, chỉ là có chút thương cảm cùng thổn thức. Jinny nhìn thanh niên trên vương tọa, vẻ mặt phức tạp, từng hình ảnh những năm tháng này ở chung hiện lên trong đầu nàng, từ thiếu niên lãnh khốc đưa nàng ra khỏi ngục giam, cho đến lúc khiến nàng bất mãn trong lòng, thậm chí bài xích thiếu niên lãnh huyết kia, cho tới bây giờ khi chuẩn bị xa nhau, bỗng nhiên nàng cảm thấy mình cực kì không muốn, nàng cúi đầu nắm chặt bàn tay, nhịn xuống kích động muốn khuyên bảo. Bởi vì nàng biết, chính mình không khuyên nổi. Giống như lúc trước nàng không khuyên bảo được hắn đừng giết người, bây giờ cũng khuyên bảo được hắn đừng rời đi.

- Nicotin, ngươi không cần xen vào chuyện làm ăn vườn thuốc nữa rồi, ta cho ngươi thân phận mới là một quản gia, nghề mà ngươi yêu thích nhất.

Đỗ Địch An nói với nicotin.

Nicotin cười khổ:

- Thiếu gia...

Đỗ Địch An quay sang Jinny nói:

- Ngươi nói giấc mộng của ngươi là làm một người lữ hành, ta cho ngươi thân phận mới chính là một người lữ hành, ngươi có thể đi khắp các nơi nhìn hoa cỏ, tránh xa giết chóc, cũng cũng tránh xa cái gọi là chân lý thẩm phán.

Jinny cắn chặt môi.

- Noyes, những năm này khổ cực cho ngươi, không có ngươi, có khả năng ta sớm đã chết rồi.

Đỗ Địch An nói với Noyes.

- Thiếu gia, ngài đừng nói như vậy...

Noyes cười khổ nói:

- Lần trước suýt chút nữa đã hại chết ngươi, ta...