Chương 938 Hướng Về Phương Bắc
So sánh với số lần ngươi đã cứu ta, đây không tính là cái gì, cũng không phải lỗi lầm của ngươi, là do ta mê rượu.
Đỗ Địch An nhẹ giọng nói:
- Thời điểm ngươi quen biết ta tuy rằng không phải sớm nhất, nhưng cũng làm bạn ở bên cạnh ta dài nhất, ta cho ngươi thân phận mới, là một người pha chế rượu, đây cũng là lĩnh vực mà ngươi am hiểu đi, bất quá phải ghi nhớ, tuyệt đối đừng pha chế rượu đế, để tránh tiết lộ hành tung.
- Xem ra thiếu gia là muốn cho ta cuộc sống nhàn nhã một chút.
Noyes lập tức đoán ra tâm tư của Đỗ Địch An, nói:
- Chờ khi trở về, ta sẽ điều chế cho ngươi thứ rượu ngon nhất.
- Ta chờ.
Đỗ Địch An nói xong, ánh mắt của hắn chuyển sang Kacheek ở bên cạnh, nói:
- Ngươi thích mỹ nhân, từng bởi vì háo sắc mà vào tù, ta cho ngươi thân phận mới là một vị thị vệ Hồng Ma Phường, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy không ít mỹ nữ.
Trên mặt Kacheek ửng đỏ, vò đầu nói:
- Việc trước đây, thiếu gia không nên nhắc lại nữa.
Những người khác nở nụ cười. Đỗ Địch An nhìn phía Herta cùng huynh muội Gabriel, sắc mặt thoáng ôn hòa mấy phần, quay sang Gabriel nói:
- Sau khi ta rời đi, chăm sóc muội muội ngươi cho tốt.
Gabriel cảm thụ bầu không khí trong đại sảnh tràn ngập thương cảm, nghe được Đỗ Địch An nói, khuôn mặt nhỏ trở nên đặc biệt chăm chú, dùng sức gật đầu nói:
- Ta nhất định!
- Các ngươi sẽ được một hộ dân hiền lành nhận nuôi, bọn họ không có con cái, các ngươi phải cố gắng hiếu thuận bọn họ, vâng lời bọn họ chọn học viện cho các ngươi, bất quá phải ghi nhớ đến cố gắng rèn luyện, thời điểm ta trở lại hi vọng nhìn thấy tài nghệ chiến đấu của các ngươi không thua bất cứ người nào ở đây, biết chưa?
Đỗ Địch An nhìn bọn họ chăm chú nói. Trong lòng Gabriel căng thẳng, đồng thời có chút kích động, không nghĩ tới Đỗ Địch An kỳ vọng đối với bọn họ cao như vậy, hắn lớn tiếng nói:
- Ta nhất định sẽ nỗ lực!
Kacheek bên cạnh nhếch miệng nở nụ cười nói:
- Muốn vượt qua chúng ta, sợ rằng không dễ như vậy, ta cũng sẽ không thư giãn.
- Ta cũng vậy.
Noyes khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt có mấy phần ngạo khí. Đỗ Địch An nhìn bọn họ một chút, biết lời này của bọn họ là nói cho mình nghe, cũng không phải là thật sự muốn ganh đua cao thấp cùng huynh muội Gabriel, hắn cũng biết hàm nghĩa sau những lời này, bọn họ sẽ đợi chờ mình trở về. Trở về... Hắn hơi nắm chặt ngón tay.
Mấy ngày sau đó, bên ngoài vương cung mọi người đưa tiễn Đỗ Địch An. Đỗ Địch An nắm tay Helisha, cõng một bọc hành lý cao gần 2m, bên trong chỉ chứa lương khô cùng nước có độ tinh khiết cao, ngoài ra còn có hai bộ y phục, hắn một bộ, Helisha một bộ, ngoài ra còn có một ít dược phẩm cấp cứu dã ngoại, chiếm diện tích nhiều nhất bên trong chính là chìa khoá để hắn vượt qua thâm uyên—— nữ thần đoạn chi!
Hắn có can đảm lấy thân thể Chúa tể vượt qua thâm uyên tìm kiếm thần quốc, chính là bởi vì đoạn chi của Sylvia, thi thể của nàng tọa trấn Cự Bích mới khiến một số ma vật mạnh mẽ không dám tới gần, đây là tác dụng xua đuổi ma vật, bất quá cùng với năng lực xua đuổi ma vật, di thể của nàng còn có hấp dẫn với ma vật.
Đơn giản tới nói, ma vật sợ hãi thi thể của nàng không dám tới gần, đại đa số là ma vật mà Vực Sâu Hành Tẩu giả khó mà ứng phó được, nhưng những ma vật yếu hơn cấp bậc này lại bị mùi của Sylvia thu hút tới, đặc tính như vậy làm cho những kẻ xâm lấn lúc trước cướp đi thân thể của nàng cũng không dám lấy thân thể của nàng mở đường đi ngang qua thâm uyên.
Dù sao, số lượng ma vật ở giữa Vực Sâu và Chúa Tể nhiều đến đáng sợ, mang Sylvia Thần Thi tới gần chẳng khác nào thắp sáng ngọn đèn trong đêm tối, hấp dẫn những ma vật mạnh mẽ kia tới gần.
Sở dĩ Đỗ Địch An mang nữ thần đoạn chi tới cũng không phải là muốn dùng cái này để xua đuổi ma vật, mà là muốn lợi dụng tàn chi sinh ra thần trùng. Thần trùng bột chính là ký sinh thần trùng sinh ra từ đoạn chi của nữ thần bị mài nhỏ thành bột,mới khiến không ít ma vật cấp cao đều e ngại, không dám tới gần, trên người Đỗ Địch An mang không ít thần trùng bột như vậy, nhưng vì để ngừa vạn nhất, vẫn dự bị trên một đoạn nữ thần đoạn chi, có đoạn chi này, ngoại trừ có thể chế tạo lượng lớn thần trùng bột, còn có thể lấy được thần trùng, tác dụng của thần trùng so với thần trùng bột còn mạnh hơn.
- Ta đi đây.
Đỗ Địch An quay đầu lại nhìn đám người Kacheek, Migcan cùng một số gương mặt quen thuộc, trong mắt có một tia lưu luyến, nhưng sau một khắc hắn cũng không quay đầu lại, ôm lấy Helisha bay lên, nhanh chóng rời đi.
- Thiếu gia!
- Thiếu gia...
Những tiếng hô từ phía sau lưng truyền đến, dần dần càng ngày càng xa xôi. Đỗ Địch An bay lên trên không hơn một nghìn mét, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vương cung càng ngày càng nhỏ bé, chỉ to bằng lòng bàn tay, nhưng khuôn mặt không nỡ của đám người Kacheeck vẫn như cũ có thể thấy rõ ràng. Hắn thu hồi ánh mắt, nhanh chóng bay về phía trước. Trong nháy mắt hắn đã bay ra khỏi vương thành, không bao lâu sau bay ra khỏi Cự Bích. Từ vùng hoang khu nhìn Cự Bích, tâm tình Đỗ Địch An dậu sóng cũng dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phương bắc, trực tiếp bay đi.
- Tuy rằng không tìm được ghi chép về con đường đi tới Thần Quốc trong vương cung, nhưng theo ghi chép của Bích Chủ đời thứ hai có nhắc qua hắn được thần quốc cắt cử nhiệm vụ đến phía nam tìm một vật, nếu thần quốc cắt cử Bích Chủ đến phía nam, vậy rất có thể Thần Quốc kia ở phương Bắc, trong quý tộc cũng có ghi chép phương bắc có thần linh, đi theo hướng bắc sẽ không sai.
Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng. Hắn chỉ có thể theo một đường thẳng tiến về phía trước, trong bốn phương hướng ở giữa, phương bắc có độ khả thi lớn nhất, cho dù Thần Quốc không ở phương bắc, hắn tin tưởng mình cũng sẽ gặp được Cự Bích khác, hơn nữa Địa cầu là hình tròn, một đường bay về phía trước nhất định sẽ quay lại chỗ cũ.
Bay được nửa ngày sau, tốc độ Đỗ Địch An chậm rãi hạ xuống, hắn từ từ bay xuống, đáp lên đỉnh một pho tượng đã sụp đổ, pho tượng kia ngã sóng xoài, thân thể tựa hồ bị bùn đất nhấn chìm, nửa cái đầu ngoi lên khỏi mặt đất, hẳn là một pho tượng kiến trúc nổi danh nào đó ở thời đại trước, chỉ là bây giờ đã mọc đầy rêu xanh cùng tro bụi, hoàn toàn thay đổi từ lâu.
- Đi lên trước chính là hoang khu rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.
Đỗ Địch An nói với Helisha.
Helisha vẫn trầm mặc trước sau như một, cũng không phát sinh kì tích gì để đáp lại Đỗ Địch An. Đỗ Địch An cũng đã tập thành thói quen, sau khi nở nụ cười, lấy ra túi thức ăn cùng nước uống trong hành lý, bắt đầu chậm rãi ăn.
Sau khi ăn xong, nghỉ ngơi chừng mười phút, hắn tiếp tục ôm lấy Helisha chạy về phía trước. Sau khi tiến vào hoang khu, Đỗ Địch An cảm giác ma vật nhìn thấy ở ven đường rõ ràng mạnh mẽ hơn không ít, khắp nơi đều có ma vật đẳng cấp khoảng bốn mươi đến năm mươi, sánh ngang với cao cấp Giới Hạn giả, ngoài ra còn tình cờ nhìn thấy những vết chân to lớn, tựa hồ là của con quái vật khổng lồ nào đó lưu lại.
Đối với ma vật đồ quyển, từ lâu Đỗ Địch An đã rõ như lòng bàn tay, nhưng vẫn không cách nào nhận ra những này vết chân này là của ma vật gì.
Vèo! Đột nhiên, một vệt bóng đen từ mặt đất bắn tới. Đỗ Địch An giơ tay vỗ nhẹ, trong nháy mắt bàn tay ma hóa, trở thành một liêm đao sắc bén, chặt đứt bóng đen, đồng thời cúi đầu nhìn lại. Chỉ thấy một con ma vật trông giống như tinh tinh đang đập tay vào ngực, quay sang hắn khiêu chiến. Đỗ Địch An liếc mắt một chút liền thu hồi ánh mắt, bàn tay biến trở về hình dáng nhân loại, bay lên trên cao mấy trăm mét.
- Nơi này là địa giới hoang khu dực tộc rồi, trước khi đêm đến có lẽ có thể chạy tới vùng hoang khu màu đỏ.
Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng.