Chương 953 Hoang Trùng
Mau nhìn, là người ngoại lai.
- Mẹ, bọn họ đến từ thế giới bên ngoài sao?
- Tỷ tỷ kia đẹp quá a!
- Cách bọn họ xa một chút, cẩn thận bị công kích.
Một vị hoang tướng mang Đỗ Địch An tới giữa thôn trang, ven đường có không ít cư dân nghe tin rồi tới vây xem, đứng từ đằng xa thấp giọng nghị luận, vừa hiếu kỳ hưng phấn lại vừa e ngại kiêng kỵ, trong số đó có một số ông lão lại trực tiếp nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ căm ghét cùng địch ý.
- Xin mời.
Hoang tướng dẫn đường cho Đỗ Địch An. Những cư dân khác đi theo phía sau hai người, một đường theo đến trướcmột căn nhà bằng đá thô ráp tương đối rộng rãi, hoang tướng quay sang Đỗ Địch An nói:
- Ngài tạm thời ở nơi này, ta sẽ để người đưa một số sinh dụng cụ hoạt cho ngài, ngài còn có nhu cầu gì thì cứ nói với ta.
Đỗ Địch An nhìn lướt qua ốc xá, gật đầu nói:
- Đa tạ, đã làm phiền ngươi rồi.
- Không cần khách khí, nếu không chuyện gì thì ta về trước.
Hoang tướng cáo từ với Đỗ Địch An, sau đó rời đi. Sau khi hắn rời khỏi, Đỗ Địch An nắm tay Helisha chạy vào trong ốc xá, bên trong thô ráp y như bên ngoài, cỏ dại bện thành chiếu ngủ, bên cạnh là một hòn đá để làm bàn bàn, ngoài những thứ này cũng không còn vật gì khác.
Nhìn thấy dáng vẻ đơn sơ lúc này, trong lòng Đỗ Địch An tiếc hận, tốt xấu gì cũng đã qua đi hơn 300 năm, dù cho là văn minh bị đứt đoạn, chí ít cũng có thể dựa vào sự sáng tạo để khôi phục xã hội văn minh đơn giản lần thứ hai, dù sao thiên phú lớn nhất của nhân loại chính là sáng tạo, nhưng nơi này vẫn duy trì cuộc sống thời nguyên thủy của dã nhân khiến hắn có chút thất vọng.
Hắn lấy ra khăn mặt từ trong hành lý, lót trên chiếu, để Helisha ngồi trên đó nghỉ ngơi, còn hắn thì tùy tiện ngồi lên mặt chiếu, lẳng lặng nghe cư dân tụ tập bên ngoài thấp giọng nghị luận, lắng nghe một lát hắn phát hiện trong những người nghị luận này, thường thường những người lớn tuổi đều có địch ý cùng đề phòng với hắn rất sâu, mà những người trẻ tuổi kia lại mù tịt không biết gì, chỉ mang vẻ hiếu kỳ cùng mới mẻ.
- Xem ra thời gian hơn 100 năm đã khiến bọn họ quên đi chuyện cũ, chỉ có những người tuổi già mới biết một chút, như vậy bớt được việc.
Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng. Cư dân tụ tập bên ngoài ốc xá bên ngoài mấy giờ, sau đó dần dần ai về nhà nấy. Đỗ Địch An một mạch ngồi trong phòng không có hành động gì,hắn nằm trên chiếu lẳng lặng lắng nghe động tĩnh chung quanh, hắn cảm thấy đại thần cúng tế kia nhất định sẽ phái người đến giám thị hắn, thậm chí sẽ dùng một số đồ vật khoa học kỹ thuật để giám thị, dù sao trình độ khoa học kỹ thuật ở chỗ nàng ở hoàn toàn không kém khoa học kỹ thuật của thời đại trước, từ hoàn cảnh của nơi này mà xem, vật kia hiển nhiên không phải do nàng chế tạo ra, nàng chỉ là người sử dụng.
- Chuột ngốc, chuột ngốc...
Bỗng nhiên, một thanh âm non nớt cắt ngang suy nghĩ của Đỗ Địch An. Đỗ Địch An từ trên chiếu ngồi dậy, nhìn một cái đầu nhỏ đang thập thò ngoài cửa nhìn vào bên trong, là một tiểu nữ hài bảy, tám tuổi, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng rất đáng yêu. Cô bé này nhìn thấy rồi Đỗ Địch An, chậm rãi bước ra hỏi:
- Đại ca ca, ngươi có thấy chuột ngốc không?
Đỗ Địch An nhíu mày, nói:
- Chưa từng thấy.
Bé gái "Ồ" rồi một tiếng, có chút ủ rũ, xoay người rời đi. Đỗ Bỗng nhiên trong lòng Địch An hơi động, nói:
- Ta có thể giúp ngươi tìm, chuột ngốc của ngươi nhìn thế nào?
- Có thật không?
Bé gái xoay đầu lại, hai cái tay nhỏ bé vẽ lên không trung:
- Chính là như vậy, như vậy, nó rất nhỏ, lá gan rất nhỏ, lông xù màu xám, đầu nó rất nhỏ...
Nàng tả có chút hỗn loạn, nhưng Đỗ Địch An vẫn có thể tưởng tượng ra được, là chỉ một tiểu sủng vật to như com mèo. Trong mắt hắn chợt lóe sáng, quay đầu nhìn bốn phía, rất nhanh đã tìm được một đồ vật có kích cỡ tương tự với sủng vật kia, hắn khẽ mỉm cười, đứng lên nói:
- Ta biết ở đâu, ta dẫn ngươi đi tìm nó.
- Có thật không, Đại ca ca?
Bé gái vô cùng kinh hỉ. Đỗ Địch An tiến lên nắm tay nàng, đi tới một góc đằng sau tòa ốc xá nham thạch này, hắn đưa tay tiến vào trong khe hở, rất nhanh đã lấy ra một con vật nhỏ với bộ long xù màu xám, nhìn như con chuột, nhưng lại mập mạp hơn chuột, lỗ tai dài như thỏ, nhìn rất đáng yêu.
- A, là chuột ngốc.
Bé gái vui vẻ đưa tay ra ôm. Đỗ Địch An khẽ mỉm cười, sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng.
- Molly, Molly!
Bỗng nhiên, một âm thanh lo lắng từ bên cạnh truyền tới, Đỗ Địch An quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người trung niên vội vã chạy đến, người trung niên này đi qua chỗ rẽ, lập tức nhìn thấy Đỗ Địch An, ánh mắt hắn nhất thời trừng to, kinh nộ nói:
- Ngươi, ngươi buông tay ra!
Đỗ Địch An khẽ cau mày, bàn tay từ trên đầu bé gái thả xuống. Bé gái nhìn thấy người trung niên, vui vẻ chạy tới, nói:
- Ba ba.
- Molly, con không sao chứ?
Người trung niên ngồi xổm xuống kiểm tra đầu tóc cùng thân thể bé gái, sau khi không thấy bất kì vết thương gì mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu trừng mắt nhìn Đỗ Địch An, nói:
- Người ngoại lai, ta cảnh cáo ngươi, đừng hòng tiếp cận con của chúng ta.
Vẻ tươi cười trong mắt Đỗ Địch An dần dần biến mất, hắn bình tĩnh đứng lên, lẳng lặng nhìn hắn.
Bé gái kéo lấy áongười trung niên, ngước đầu nói:
- Ba ba, hắn chính là người ngoại lai kia sao, hắn không hung ác giống như lời ngươi nói a, hắn còn giúp ta tìm về chuột ngốc đây.
Người trung niên hơi run, liếc mắt nhìn tiểu sủng vật trong lòng nàng, tựa hồ đã hiểu được, hắn nhìn Đỗ Địch An một chút, nhíu nhíu mày, không nói gì, vội vã ôm lấy bé gái xoay người đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An hơi híp mắt lại, từ từ trở về ốc xá của mình. Không bao lâu sau đã người quen xuất hiện trước ốc xá của hắn, là Plymouth được Đỗ Địch An cứu cùng với đồng bạn của hắn, trong tay hai người bưng hai cái đĩa được đậy kín, bên trong chứa mấy con cá được nướng chín. Đỗ Địch Anngửi được mùi cá nướng nhàn nhạt, hắn ngồi dậy, nhìn hai người nói:
- Sao các ngươi lại đến đây.
- Đỗ tiên sinh, ta hỏi thăm được chỗ ở của ngài, biết ngài còn chưa ăn cơm trưa, ta đặc biệt mang mấy con cá nhỏ tới cho ngài, không biết có hợp khẩu vị của ngài hay không.
Plymouth cười cười, để chiếc đĩa xuống cái bàn bên cạnh, mở ra, bên trong là mấy con cá nhỏ xanh lam đã được nướng chín, bên ngoài có mấy phần nhợt nhạt. Đỗ Địch An thầm nghĩ đến rất đúng lúc, hắn nói:
- Nếu đến rồi thì cùng ăn đi, vừa vặn ta cũng có mấy vấn đề muốn hỏi hai người.
- Không không, chúng ta đã ăn ở nhà rồi, chỗ này cũng không có nhiều, chúng ta ăn nữa thì ngài cùng Helisha tiểu thư sẽ không đủ.
Plymouth vội vàng xua xua tay nói, đồng thời trên mặt lóe lên vẻ lúng túng. Đỗ Địch An nhìn thấy dáng dấp của hắn như vậy, lại nhìn số lượng cá nhỏ xanh lam không nhiều, lập tức hiểu rõ, bọn họ mạo hiểm đi ra ngoài săn bắn cá nhỏ này vốn là chuyện vô cùng nguy hiểm, nói rõ đồ ăn rất trọng yếu đối với bọn họ, nhìn tuổi tác của Plymouth, hiển nhiên đã thành hôn từ lâu, một gia đình cũng không phải một mình hắn có thể quyết định mọi chuyện, chyện sợ lão bà này, tự cổ chí kim chưa bao giờ hết phổ biến. Đỗ Địch An cũng không khuyên nữa, cũng không ăn cá trên bàn mà nói:
- Bên ngoài nguy hiểm như thế, các ngươi mạo hiểm lớn như vậy chỉ vì chút cá này, nếu như gặp phải chuyện không may thì làm sao bây giờ, chẳng phải là cái được không đủ bù cái mất?
Plymouth nghe hắn nói, nhất thời nghĩ đến ân tình cứu mạngcủa hắn, trên mặt càng lúng túng, xấu hổ nói:
- Lại nói, lần này chúng ta có thể sống sót tất cả là do ngài, chúng ta cũng không thường xuyên ra ngoài đánh bắt cá, bình thường cách một quãng thời gian mới ra ngoài một lần, thời gian này đã được đại thần cúng tế tính toán chính xác, ra ngoài đi săn vào thời gian này sẽ rất ít gặp phải nguy hiểm, lần này xem như xui xẻo, nhưng mà may mắ gặp được ngài, bằng không chúng ta thật sự là không về được rồi.
- Đại thần cúng tế tính toán được hung hiểm khi đi săn?" Đỗ Địch An kinh ngạc. Trong mắt Plymouth lộ ra vẻ thành kính, nói:
- Đại thần cúng tế kế thừa rồi ý chí Hoang thần, có thể suy đoán hung cát, biết được các loại sự tình thế giới bên ngoài.
Đỗ Địch An giật mình trong lòng, đây há không phải là nói đại thần cúng tế này có biện pháp quan sát được tình huống xung quanh ở bên ngoài? Lẽ nào nàng có đồ vật khoa học kĩ thuật gì có thể quan sát được tất cả tình huống bên ngoài? Ánh mắt của hắn lấp lóe, không tiếp tục hỏi việc này mà chuyển tới một vấn đề khác.
- Ta thấy hoang tướng nơi này của các ngươi có vẻ phi thường lợi hại, tại sao không cho bọn họ ra ngoài đi săn, như vậy chẳng phải là càng nắm chắc, hơn nữa thu hoạch cũng nhiều hơn?
- Hoang tướng trấn thủ nơi này, vạn nhất gặp phải một số hoang thú hung ác mò tới đây, đột nhập vào trong, bọn họ có thể phát hiện kịp thời, đồng thời chém giết, việc ra ngoài đi săn đều là do đội săn bắn chúng ta đi làm.
Plymouth cười nói.
- Đội săn bắn?
-Không sai, chính là những người chuyên môn ra ngoài đi săn giống như chúng ta.
Trong mắt Plymouth có một tia đắc ý nho nhỏ, nói:
- Lại nói, Đỗ tiên sinh, ta thế nhưng là một vị đội trưởng đội săn bắn đấy.
- Là tiểu đội trưởng.
Đồng bạn bên cạnh nhắc nhở hắn. Plymouth lườm hắn một cái:
- Tiểu đội trưởng cũng là đội trưởng.
Đỗ Địch An thấy hai người cười đùa, lập tức hỏi:
- Có rất nhiều người mạo hiểm ra ngoài đi săn như các ngươi sao, làm thế nào mới có thể gia nhập vào các ngươi?
Plymouth nhẹ nhàng nở nụ cười, nói:
- Nhiều cũng chỉ có trăm người, phàm là là thành niên tráng đinh, có thể bắt được hoang trùng bên trong Địa Long Động là có thể trở thành là một thợ săn, gia nhập vào đội săn bắn của chúng ta.