← Quay lại trang sách

Chương 952 Lợi Dụng

Chờ qua Đêm Trắng, ta sẽ rời đi để tránh quấy nhiễu đến các ngươi.

Đỗ Địch An nhìn hai người nói. Đại thần cúng tế nhẹ giọng nói:

- Đỗ tiên sinh, nếu như ngươi không ngại, ta muốn mời ngươi sống thêm ở đây mấy ngày, ta tin tưởng bất kỳ địa phương nào đều có người tốt, có người xấu, ngươi đã cứu Plymouth, chúng ta tin tưởng ngươi thiện lương.

- Bên ngoài Cự Bích đâu đâu cũng có hoang thú càn quấy, Hành Thi du đãng, nếu như không phải hơn 100 năm trước có tên người ngoại lai kia, chúng ta thậm chí còn không biết bên ngoài thế giới còn có những nhân loại khác may mắn còn sống sót, năm đó nếu tên người ngoại lai kia không lộ ra răng nanh, thần nữ đời trước hẳn sẽ thông gia với hắn, kết làm vợ chồng, chúng ta cùng những người ngoại lai như các ngươi cũng sẽ nhờ đó mà đoàn kết lại, chỉ là không nghĩ tới sau đó lại phát sinh chuyện như vậy.

- Thông gia?

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn thiếu nữ trước màn che. Gò má thiếu nữ ửng đỏ, trừng mắt nhìn Đỗ Địch An một chút:

- Nhìn ta làm gì?

Ánh mắt Đỗ Địch An dời đi chỗ khác, nói:

- Nếu như các ngươi không chê, ta cũng vui vẻ sống thêm ở chỗ này của các ngươi mấy ngày, ta có thứ gì có thể giúp các ngươi, cứ nói với ta.

- Vậy thì đa tạ Đỗ tiên sinh rồi, Amily, hãy sắp xếp chỗ ở cho Đỗ tiên sinh, hắn là khách quý của chúng ta.

Đại thần cúng tế nhẹ giọng nói. Thiếu nữ hơi quyệt miệng, gật đầu đồng ý. Sau khi đưa Đỗ Địch An ra sau khoang kim loại, Amily dặn dò hai vị hoang tướng hầu hạ bên ngoài, mang Đỗ Địch An đi nghỉ ngơi. Sau khi bàn giao xong, thiếu nữ lập tức trở lại trong khoang kim loại, gõ nhẹ vách tường, cửa máy chậm rãi nâng lên, chỉ một lát sau bên trong đã cực kỳ yên tĩnh, không có chút tạp âm nào từ bên ngoài truyền vào. Amily quay sang phía đại thần cúng tế sau màn che nói:

- Tỷ tỷ, tại sao phải để hắn lưu lại a, trên nhẫn thần rõ rang biểu hiện hắn chỉ nói dối, người này tới nơi này khẳng định là có mục đích khác!

Màn che được vén lên, lão phụ nhân ôn nhu nhìn nàng, nhẹ giọng nói:

- Tuy rằng hắn nói dối, nhưng nhìn từ biểu hiện của nhẫn thần, hắn nói chỉ nói dối việc ngẫu nhiên cứu giúp Plymouth, mà hắn lại không biết chút gì về nơi này, nói rõ hắn không phải có ý định tới đây. Còn vì sao hắn phải lợi dụng Plymouth để tới gần chúng ta, hẳn là vì hắn cho rằng có thể tìm được phương phương cứu chữa cho người yêu của hắn từ chỗ của chúng ta đi.

- Tỷ tỷ, ngươi thật sự tin tưởng Hành Thi kia là người yêu của hắn?

Amily chu mỏ. Lão phụ nhân khẽ mỉm cười nói:

- Ngươi không chú ý tới sao, thần sắc của người này cực kỳ lạnh lùng, không có tình người, nhưng chỉ có thời điểm nhìn bộ Hành Thi bên cạnh, trong mắt hắn mới toát ra vẻ ôn nhu đặc biệt, loại ánh mắt ôn nhu kia, coi như là phu thê ân ái phi thường cũng rất khó có được. Hơn nữa từ biểu hiện của nhẫn thần, hắn không nói dối việc này, vì lẽ đó ta tin tưởng điều hắn nói là thật sự.

- Cứ cho là như vậy, nhưng dù sao hắn cũng là người ngoại lai, để hắn lưu lại, vạn nhất hắn có long xạ xấu xa chẳng phải là sẽ rất nguy hiểm?

Amily vẫn còn có chút không tình nguyện, nói:

- Plymouth cũng nói rồi, người này có thể dễ dàng giết chết hai con Hành Thi, ngài cũng thấy đầu lâu hai con Hành Thi kia rồi, đều là Hành Thi cấp hoang tướng, hắn lại có thể dễ dàng giết chết. Nhân vật nguy hiểm như vậy, nếu như ra tay với tộc nhân của chúng ta sẽ tạo thành thương vong khó có thể tưởng tượng, mà chúng ta muốn đối phó hắn phải đánh đổi cái giá rất lớn, bảo hắn rời đi tốt nhất, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Lão phụ nhân khẽ thở dài nói:

- Sao ta dám mạo hiểm như vậy? Chỉ là nguồn năng lượng Hoang Thần điện không nhiều rồi, nhiều nhất chỉ đủ cung cấp cho chúng ta khoảng mười năm, mười năm sau, nơi này của chúng ta là trở thành một vùng tăm tối, cũng không cách nào tiếp tục dựa vào Hoang Thần điện để chống lại hoang thú bên ngoài thâm uyên, chỉ có mau chóng tìm được nơi ở mới mới là giải pháp lâu dài. Người này đến trái lại rất đúng lúc, gần đây ta nghiên cứu tin tức của tên người ngoại lai kia lưu lại, vùng đất này của chúng ta được những người bên ngoài gọi là khu vực thâm uyêm, có rất ít người có thể đi vào, bởi vì hoang thú nơi này quá mạnh mẽ.

- Nhưng khu vực nơi bọn hắn sinh sống, hoang thú rất nhỏ yếu, hơn nữa bọn họ lại ở bên trong Thần Bích, có Thần Bích bảo vệ, từ trước đến nay không lo lắng bị hoang thú tập kích, có thể ở bên trong trồng lúa, đó là chỗ che chở vĩnh cửu, chúng ta nhất định phải tìm được một tòa Thần Bích trước khi Hoang Thần điện cạn kiệt năng lượng, bằng không tương lai mười năm sau sẽ không thể tưởng tượng nổi…

Amily ngớ ngẩn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có mấy phần u buồn, nói:

- Tỷ tỷ, lần trước ngươi nói nghiên cứu chế tạo nguồn năng lượng mới để thay thế, chẳng lẽ không được sao? Chúng ta rời khỏi nơi này đến Thần Bích có phải quá mạo hiểm hay không, người ngoại lai hơn 100 năm trước kia cùng với người này đều cực kì cường đại, trong Thần Bích của bọn họ còn có bao nhiêu người cường đại như vậy? Nếu như chúng ta di chuyển qua đó, vạn nhất bạo phát chiến tranh sẽ không biết phải hi sinh bao nhiêu người đây?

Lão phụ nhân hơi im lặng, sau một lát mới nói:

- Mạnh được yếu thua vốn là định luật thế giới này, mượn sức mạnh Hoang Thần điện, chúng ta không hẳn không có năng lực chiến một trận, nhưng nếu như cứ chờ đợi như vậy, chúng ta chỉ có thể càng ngày càng yếu, đến cuối cùng triệt để biến mất.

Amily nhìn nàng, con ngươi hơi ửng hồng, có chút ướt át, miệng nhỏ chăm chú mím lại. Lão phụ nhân nhìn nàng một chút, ôn nhu sờ sờ đầu của nàng, nói:

- Đừng lo lắng, chúng ta còn có thời gian mười năm, trước tiên có thể từ người này dò hỏi vị trí tọa độ Thần Bích, lại phái người trước tiên tới tìm hiểu tình huống nơi đó, nếu như thích hợp, chúng ta sẽ lập tức di chuyển qua đó, nếu như không được, chúng ta cũng có thể di chuyển đến chỗ khác, sinh hoạt ở đây quá gian khổ rồi…

- Tỷ tỷ, nếu không thì ta thử hắn lần nữa xem?

Amily nghiêm túc hỏi. Lão phụ nhân nhìn nàng một cái, khẽ gật đầu....... Đỗ Địch An rời khỏi quảng trường nhỏ, vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh bên trong khoang thuyền, nhưng lại không nghe thấy cái gì, thời điểm cửa máy hạ xuống, bên trong giống như hoàn toàn bị ngăn cách, trong lòng hắn tiếc nuối, trước khi đi liếc mắt nhìn pho tượng khổng lồ trên quảng trường kia, nghĩ thầm nơi này hẳn là cũng có một bộ Thần Thi chiến thần bộ tộc.

Mỗi một bộ Thần Thi giống như hạch tâm của một tòa Thần Bích, không thua gì ngọc tỷ truyền quốc của mỗi quốc gia thời đại trước. Có Thần Thi là có thể kiến tạo một toà Thần Bích mới.

Tuy rằng trình độ vững chắc không thể so sánh với những tòa Thần Bích bí ẩn khác, nhưng để chống đỡ ma vật bình thường hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng mà hắn không có bao nhiêu hứng thú với thi thể chiến thần bộ tộc này, ngược lại hắn có chút hứng thú đối với khối địa phương này của bọn họ, đặc biệt là nơi ở của đại thần cúng tế, nơi đó hẳn là cất giấu không ít vũ khí công kích, nếu như rơi vào trong tay hắn, hắn có thể dùng để giết chết Aristotle (Bích Chủ)!

- Nếu như nhẫn thần là máy phán hiện nói dối, hẳn là các nàng không nhìn ra ta đã đoán được công năng của nhẫn thần, vì vậy sẽ tin tưởng kết quả trên nhẫn thần, từ biểu hiện của bọn họ, hẳn là tin tưởng rồi.

Đỗ Địch An đang suy nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào để giữ gìn mối quan hệ với bọn họ, lấy được nhiều tin tức hữu dụng hơn. Cùng là được người chiến thần bộ tộc che chở, tại sao bọn họ không sinh sống trong Cự Bích, mà lại sinh sống trong khu vực thâm uyên này. Bí ẩn này rất có thể liên quan đến sự tình 300 năm trước, cũng có thể dính dáng tới lai lịch của Cự Bích, cùng với những thứ hắn không biết.