Chương 955 Hoang Đường
Trong nháy mắt đã qua năm ngày. Trong năm ngày này đại đa số thời gian Đỗ Địch An ở bên trong phòng của mình, người trong thôn đã dần dần quen thuộc với sự tồn tại của hắn, không ít thôn dân được lão nhân cảnh cáo, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn thúc đẩy bọn họ vô tình hay cố ý tới gần đây nhìn lén, kết quả phát hiện Đỗ Địch An có vẻ hoàn toàn không giống hình tượng"Hung ác tàn bạo" như lời mấy ông già kể, lá gan cũng là chậm rãi lớn lên.
Một số đứa nhỏ thường thường sẽ đến bên ngoài nơi ở của Đỗ Địch An chơi đùa, mới đầu còn bị cha mẹ kêu trở lại, nhưng sau đó cũng không thấy xảy ra chuyện gì, liền tùy ý để những hài tử này ở đây chơi đùa.
Năm ngày qua, mỗi ngày Plymouth đều mang đồ ăn tới cho Đỗ Địch An, mới đầu là cá nhỏ màu xanh lam, sau đó số lượng cá nhỏ đưa tới từ từ giảm, đến cuối cùng chỉ đưa tới một số trái cây kì lạ. Đỗ Địch An biết đại đa số người nơi này đều lấy những trái cây này làm thức ăn, thổ nhưỡng ở đây bị nhiễm phóng xạ nghiêm trọng, không cách nào trồng, có thể những trái cây này là bọn họ thử nghiệm ra từ mấy trăm năm trước, cấy ghép vào trong thôn, nhưng số lượng không nhiều, bởi vậy mặc dù là trái cây thanh đạm cũng vô cùng quý giá, đại đa số người chỉ có thể ăn một số cây thủy sinh cùng vỏ cây.
Đỗ Địch An đi dạo quanh thôn, đi đến đâu cũng khiến cho cư dân xung quanh vây xem với ánh mắt hiếu kì cùng căm thù, nhưng hắn cũng không để ý, thông qua năm ngày tiếp xúc, hắn phát hiện nhân khẩu trong thôn trang này cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có bốn, năm trăm người, lấy thần điện của đại thần cúng tế làm trung tâm, trải rộng ra bốn phía, đại đa số thôn dân bởi vì nguyên nhân phóng xạ nên không cách nào sinh sản, trong đó thường thấy nhất là đội viên trong đội săn bắn thường xuyên phải ra ngoài mạo hiểm, bởi vậy ở đây nữ nhân cùng hài tử vô cùng quý giá, dưới tình trạng khan hiếm phụ nữ này, cuối cùng cũng xuất hiện hôn nhân một vợ nhiều chồng mà Đỗ Địch An khó có thể tưởng tượng.
Hôn nhân mà dưới cái nhìn của hắn là vô cùng hoang đường này, vẫn có "Ái tình" tồn tại, tỷ như Plymouth thường xuyên mang thức ăn đến cho Đỗ Địch An, hắn lần lượt chia sẻ vợ của mình với hai người đàn ông khác, dưới tình huống như vậy, hắn vẫn yêu tha thiết thê tử của mình, cho rằng thê tử của hắn cũngyêu hắn tha thiết, giữa hai người tồn tại tình yêu chân thành.
Hơn nữa hắn cũng không ghen với hai người kia, trái lại là bạn tốt. Thời điểm biết được những thứ này, Đỗ Địch An cảm thấy tam quan (nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan) của mình hoàn toàn bị phá hủy, nhưng hắn lại nghĩ đến bọn họ đã cùng nhau đi tới bây giờ, gặp phải vô số ma vật đáng sợ cùng nguy hiểm, có thể ngoan cường sinh tồn trong hoàn cảnh này hơn 300 năm đã là cực kỳ gian khổ cùng không thể tưởng tượng được, sinh hoạt trong hoàn cảnh hoang đường này, tồn tại hôn nhân cùng ái tình hoang đường cũng là điều dễ hiểu.
Mỗi lần nhìn thấy Plymouth nói tới thê tử của mình đều tỏ vẻ hạnh phúc, Đỗ Địch An có cảm giác khá đặc biệt, thích ứng là một thứ vô cùng đáng sợ, sau khi đã thích ứng, hình thành thói quen rồi, sẽ không cách nào để phán đoán đúng và sai. Nhưng mà cuối cùng tiêu chuẩn đúng và sai cũng chỉ là xây dựng dựa trên thế giới quan có sẵn đã quen thuộc từ lâu, giống như một câu danh ngôn cũ: ai cũng không thể nhìn thấy sai lầm của mình, ai cũng không biết mình chính là thằng hề.
Ngoại trừ chế độ hôn nhân kì lạ này, Đỗ Địch An phát hiện cư dân nơi này có vẻ hơi ham ăn lười làm, Ngoại trừ Plymouth cùng những thành viên đội săn bắn, những lão nhân, nữ nhân khác cả ngày đều không có việc làm, một mực nghỉ trong nhà, chơi trò chơi đơn giản để giết thời gian, tựa hồ không có ai muốn cải thiện hoàn cảnh lúc này, cũng không có ai nghĩ tới phải sáng tạo thứ gì đó.
Sau khi dò hỏi mấy người, Đỗ Địch An lập tức biết bọn họ đặt tất cả hi vọng lên người đại thần cúng tế. Đại thần cúng tế ở trong lòng bọn họ là tồn tại không gì không làm được, là "Tông đồ" mà Hoang thần chỉ định, có lực lượng của thần, nguyên nhân như vậy cũng làm cho không ít người đánh mất dục vọng phấn đấu.
Dù sao, có nghi vấn gì thì chỉ cần thỉnh giáo đại thần cúng tế là có thể được giải đáp, tội gì phải phí phạm đầu óc? Điều này làm cho Đỗ Địch An nghĩ đến những người mẹ thất bại, một lãnh tụ ưu tú không hẳn có thể tạo ra một đám nhân tài ưu tú. Nhưng mà, ở đây cũng có nhân tố hoàn cảnh, bên trong thế giới bị phong bế dưới lòng đất này, phạm vi bọn họ có thể hoạt động rất có hạn, lâu dần người cũng biến thành lười biếng.
Sau khi quen thuộc bầu không khí nơi này, mỗi ngày Đỗ Địch An đều ở phòng của mình rèn luyện thân thể, thể chất của hắn đã đạt đến bình cảnh đỉnh cấp Chúa Tể đỉnh điểm, mặc dù tiêm thần tương nhiều hơn nữa cũng không thể đạt đến mức độ Vực Sâu, nhưng năng lực chiến đấu lại không ngừng tăng lên. Bí thuật của Long tộc cùng dực tộc, Nham Tộc đều bị Đỗ Địch An chiếm được, Huyết Long Thuật của Long tộc, Kim Cương Thân của Nham Tộc, Lôi dực của Dực tộc, tất cả đều là những bí thuật cực kì hữu dụng trong chiến đấu, có thể tăng năng lực phòng ngự, tốc độ phi hành, cùng với năng lực ẩn núp của hắn.
- Ân công!
Plymouth mang theo hộp đá nhỏ chạy đến bên ngoài ốc xá của Đỗ Địch An, hưng phấn chạy vào, nhìn thấy Đỗ Địch An đang nằm sấp trên mặt đất với tư thế kì quái, hắn cười nói:
- Ân công đang rèn luyện?
Bàn tay Đỗ Địch An đẩy một cái, từ dưới đất đứng lên, không trách hắn không gõ cửa đã vào, hỏi:
- Chuyện gì mà cao hứng như thế?
Plymouth nhếch miệng cười nói:
- Đại thần cúng tế nói rồi, ngày mai lúc tờ mờ sáng có thể đi hồ lam ngư bắt cá mà không gặp nguy hiểm.
- Thật không, vậy thì rất tốt, lần này có thể săn nhiều hơn một chút.
Đỗ Địch An cười nhạt, mấy ngày nay hắn bảo Plymouth dẫn hắn đi ra ngoài đi săn, muốn dựa vào thu hoạch đi săn để nhanh chóng xây dựng tình hữu hảo với cư dân ở đây, nhưng đều bị cự tuyệt, nguyên nhân là vì quá nguy hiểm, rốt cục bây giờ có thể đi ra ngoài hóng mát một chút rồi.
- Đúng đấy!
Plymouth hưng phấn nói:
- Lần này có ân công, nhất định có thể bắt được rất nhiều, đợi lát nữa trở lại ta sẽ chuẩn bị túi, ân công, buổi tối ta đến tìm ngươi, tập hợp ở đường hầm.
- Tập hợp?
Đỗ Địch An hỏi:
- Còn có người khác?
- Đúng vậy, nghe nói thực lực ân công phi phàm, có rất nhiều người muốn gia nhập chúng ta, theo chúng ta cùng đi hồ lam bắt cá.
Plymouth cười nói:
- Ta xem tình huống trong nhà bọn họ cũng không quá tốt, ta đã đồng ý rồi, ngược lại đại thần cúng tế đã nói không vượt quá hai mươi người sẽ không có nguy hiểm, vì vậy ngoại trừ hai người chúng ta còn có mười tám người nữa.
- Há, tốt.
Đỗ Địch An gật đầu, nhưng trong lòng có chút bất đắc dĩ, nói không vượt quá hai mươi người liền tụ tập vừa vặn hai mươi người, đây là ngay thẳng cỡ nào a.
- Nói như vậy được rồi, hiện tại ta lập tức trở về để chuẩn bị.
Plymouth hào hứng nói với Đỗ Địch An. Chờ sau khi hắn rời đi, Đỗ Địch An mở hộp đá ra, bên trong là hai con cá nhỏ màu xanh lam, đã hai ngày hắn không được ăn cá nhỏ này rồi, có lẽ là cảm thấy ngày mai xuất phát sẽ có thu hoạch lớn, vì vậy nên đã lấy ra tất cả lương thực tích trữ.
- Không biết nếu ăn đồ vật dưới đáy hồ kia, mùi vị sẽ thế nào?
Đỗ Địch An nghĩ đến quái ngư khủng bố ở dưới đáy hồ kia, ánh mắt hắn lấp lóe, hắn dự định cố gắng biểu hiện, thành lập quan hệ hữu hảo cùng những thôn dân này, lần này ra tay tất nhiên không thể biểu hiện như lần trước, nhưng nếu như chỉ dựa vào tự thân sức mạnh bắt được quái ngư, không khỏi sẽ khiến cho mấy người khác kiêng kỵ, thậm chí rất khả năng trong những người này còn có người của đại thần cúng tế cài vào, cố ý thăm dò sức mạnh của hắn.
- Ta dùng Huyết Long thuật áp chế nguồn nhiệt phản ứng, hẳn là bọn họ không biết thực lực cụ thể của ta, chỉ có thể suy đoán từ hai con Hành Thi kia, cho rằng ta là Khai Hoang Giả, thậm chí là Nội Hoang. Nếu như vậy, ta vẫn cần phải ẩn giấu thực lực.
Tâm tư Đỗ Địch An chuyển động, dưới tình huống ẩn giấu thực lực để bắt quái ngư, vậy cũng chỉ có thể dùng công cụ rồi. Nghĩ đến công cụ, trong đầu của hắn lập tức liệt kê ra vô số công cụ bắt cá của thời đại trước, trong lòng đã có chủ ý.