← Quay lại trang sách

Chương 956 Được Mùa

Buổi tối đến. Plymouth nhấc theo trường mâu đi tới trước cửa ốc xá của Đỗ Địch An, dẫn Đỗ Địch An đi tới tập hợp ở đường hầm.

- Sớm như thế?

Đỗ Địch An hơi kinh ngạc, theo như đồng hồ quả lắc hắn mang tới, giờ khắc này mới là sáu giờ tối, khoảng cách cho tới bình minh ngày mai còn tận hơn mười giờ nữa.

- Buổi tối hoang thú bên ngoài sẽ đi ra hoạt động săn mồi, không thích hợp đi lại bên trong đường hầm, chúng ta phải đến đường hầm sớm, nghỉ ngơi ở nơi đó một đêm.

Plymouth cười giải thích. Đỗ Địch An bừng tỉnh, suy nghĩ một chút, nói:

- Ta có một ý tưởng có thể làm cho thu hoạch lần đi săn này của chúng ta tăng lên gấp đôi, nhưng mà phải chuẩn bị một ít công cụ, không biết nơi này của các ngươi có hay không?

Mắt Plymouth sáng lên:

- Thu hoạch tăng gấp đôi? Ân công cần công cụ gì?

- Dây thừng, ta muốn bện một cái lưới đánh cá.

Tia hứng thú trong mắt Plymouth lập tức biến mất, cười khổnói:

- Ân công là muốn muốn dùng lưới đánh bắt cá? Không dùng được, chúng ta đã sớm thử phương pháp kia, những con cá trong hồ đều là loài ăn thịt, hàm răng sắc bén, có thể cắn rách lưới đánh cá dễ dàng.

Đỗ Địch An khẽ lắc đầu nói:

- Bện lưới đánh cá, không phải dùng để bắt cá, mà là dùng để bẫy cá, tới lúc đó ngươi sẽ biết, nơi này của các ngươi có sẵn lưới đánh cá không?

- Bẫy cá?

Plymouth nghi hoặc, nói:

- Lưới là có sẵn, nhưng không phải dùng để bắt cá, mà dùng để bẫy tiểu hoang thú, được một đội săn bắn khác bảo vệ. Nếu như ân công muốn ta có thể đi mượn cho, nhưng mà nếu như làm hỏng chúng ta phải bồi thường cho người ta.

Đỗ Địch An nhìn ra được hắn lo lắng cho sự an toàn của lướiđánh cá, hắn không muốn giải thích, nói:

- Đi mượn đi, hỏng thì ta bồi thường.

Plymouth nhìn thấy dáng vẻ của hắn như đã định liệu trước, nửa tin nửa ngờ nói:

- Ân công, biện pháp mà ngài nói thật sự có hiệu quả?

- Hẳn là sẽ hiệu qua.

Lời còn chưa nói hết, Đỗ Địch An lập tức ngừng lại, nói:

- Đúng rồi, không phải còn có mười tám người ở đây, bảo bọn họ không cần mang mâu, tất cả đều mang theo công cụ dùng để đào đất.

- Không cần mang mâu?

Plymouth lập tức sửng sốt, đi ra ngoài đi săn lại không mangvũ khí mà mang công cụ đào đất?

Đây là muốn đào hố chôn mình?

Đỗ Địch An nhìn thấy vẻ mặt hắn quái dị, hoàn toàn có thể đoán được ý nghĩ trong lòng hắn, nói:

- Tin tưởng ta, mang mâu sẽ không dùng đến, tất cả đều mang công cụ đào đất tới, mặt khác lưới đánh cá phải mượn cỡ lớn.

- Ân công, chuyện này...

Plymouth có chút do dự, dù sao ra ngoài đi săn một lần cũng không dễ dàng, là một cơ hội hiếm có, nếu như chỉ có mộtmình hắn thì không có vấn đề, nhưng lần này còn có mười tám người khác, sau lưng mười tám người này chính là mười mấy gia đình, gánh vác khẩu phần lương thực của trẻ nhỏ cùng người già. Nếu như lần này ra ngoài không có thu hoạch, vậy thì những ngày kế tiếp sẽ rất khổ sở.

- Ân công, không phải ta không tin ngươi, chỉ là ta lo lắngnhững người khác không hẳn đã chịu làm như thế.

Plymouth nói một cách uyển chuyển. Đỗ Địch An nhìn ra hắn đang làm khó dễ, hắn nói:

- Nếu như có người muốn mang mâu thì để bọn họ mang, những người khác mang công cụ đào đất, có thể bảo bọn họ mang túi đựng cá thật lớn, nếu như lần này không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn sẽ được mùa lớn.

- Được rồi.

Plymouth cười khổ, nếu như không phải Đỗ Địch An đã cứu hắn, hắn cũng lười đứng nghe Đỗ Địch An nói, ra ngoài đi săn không mang theo mâu còn muốn được mùa lớn? Không trần chuồng trở về là tốt lắm rồi.

Sau một tiếng, Plymouth mang theo lưới đánh cá mượn được tới tìm Đỗ Địch An, đi cùng hắn còn có ba bốn tráng niên, tất cả đều cuốc xẻng cùng những công cụ đào đất, Plymouth nhìn thấy Đỗ ĐịchAn chờ ở cửa, lập tức bước nhanh tới nói:

- Ân công, đã mượn được lưới đánh cá rồi, nhưng mà thời điểm dùng nhất thiết phải cẩn thận, bọn họ nói nếu như bị hư hao, ít nhất phải bồi thường bọn họ ba mươi con cá.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn lưới đánh cá này, là dùng vỏ câycùng sợi dây leo bện lại, từng sợi dây bện vô cùng tráng kiệndùng để đi săn ma vật bên ngoài, nhìn rất tinh xảo. Hắn nặn nặn lưới đánh cá, khá cứng cỏi, trong lòng thoả mãn hỏi:

- Những người khác đâu?

- Bọn họ đều ở bên ngoài đường hầm chờ chúng ta.

Plymouth nhìn ánh đèn yếu ớt trên đỉnh thôn trang, nói:

- Thời gian đã không còn sớm rồi, ân công, hiện tại chúng ta lập tức xuất phát?

- Được.

Đỗ Địch An gật đầu, xoay người trở lại trong phòng, dắt Helisha đi ra, nói:

- Đi thôi.

- Helisha tiểu thư cũng muốn đi?

Plymouth kinh ngạc. Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng, nói:

- Ta cùng với nàng không rời xa nhau.

Plymouth bừng tỉnh, không hỏi thêm nữa, ra hiệu cho mấyngười mang lưới đánh cá. Không bao lâu sau, mấy người đã đến đường hầm ngoài thôn, chỉ thấy mười mấy người đứngđợi ở trước đường hầm, trong đó có hơn nửa trong tay cầmtheo mâu, trên lưng cõng một cái sọt nhỏ, buồn bực ngán ngẩm chờ đợi.

Nhìn thấy Đỗ Địch An cùng Plymouth đến,tất cả mười mấy người đều nhìn sang, ánh mắt rơi trên người Đỗ Địch An tràn đầy hiếu kỳ, trong đó cũng có số ít mangtheo vẻ lạnh nhạt cùng cảnh giác.

Đỗ Địch An không để ý, bước tới trước.

- Các vị, đây chính là Đỗ Địch An tiên sinh, ân nhân của ta.

Plymouth vừa đến lập tức giới thiệu Đỗ Địch An cho mọi người. Mọi người nhìn thấy Đỗ Địch An, không nói tiếng nào, bầu không khí có chút lúng túng.

Plymouth biết thânphận của Đỗ Địch An mẫn cảm, ho nhẹ một cái nói:

- Các vị, sắc trời đã không còn sớm, chúng ta trước tiên đến đường hầm đi.

- Lão Lôi, mấy người các ngươi thật sự chỉ mang theo xẻng mà không mang theo mâu?

Một người trung niên trong đó tuổi tác khoảng chừng bốn mươi cau mày nói. Plymouth liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn Đỗ Địch An một chút nói:

- Chúng ta không cần mâu, các ngươi muốn thì cứ mang theo.

- Lão Lôi, nếu lần này không có thu hoạch, ngươi có thể phải ăn cỏ mấy ngày đấy.

Người trung niên nhắc nhở. Plymouth khẽ lắc đầu, phất tay nói:

- Chuẩn bị xuất phát.

Người trung niên nhìn Đỗ Địch An một chút, trong mắt có một tia bất mãn, nhưng không nói gì, lần này dẫn đội chínhlà Plymouth, hắn chỉ cần bảo đảm mình sẽ không tay không mà về là tốt rồi. Mọi người lục tục tiến vào giữa đường hầm, không bao lâu đã tới cửa nham thạch ngăn chặn đường hầm, chỉ thấy hai vị hoang tướng đang trông coi tại nơi này, mà ở lối vào này, ngoại trừ bọn họ còn có hai nhóm nhân mã, mỗi một đợt đều có khoảng mười mấy người, giờ khắc này ngồi thành hai hàng trên đất mà ngủ. Đỗ Địch An nhìn lướt qua trang phục hai nhóm người này, công cụ bọn họ mangtheo khá nhiều, có lưới đi săn hoặc khung gỗ khổng lồ trên đất, còn có trường mâu cùng kiếm.

Plymouth ngựa chạy đường quen, đi tới một chỗ khác trên đất trống, bảo mọi người nghỉngơi. Đỗ Địch An hỏi hắn về hai nhóm người nà, Plymouth thấp giọng giải thích:

- Bọn họ là đội săn bắn xếp thứ ba cùng đội đội săn bắn xếp thứ năm, chủ yếu săn bắn tiểu hoang thú trên cánh đồng hoang nhỏ này, không có quan hệ gì với chúng ta.